Chu Bích Như gào thét, lồm cồm bò dậy, lúc này cô ta mặt dính đầy máu, tóc tai rối bời, không còn phong thái của đại sư tỷ như trước đó, mà đáng sợ như lệ quỷ.
Cô ta cầm thanh nhuyễn kiếm kia lên rồi lại xông tới, tuy cánh tay bị thương, nhưng cô ta vẫn bất chấp mà múa kiếm, kiếm quang đáng sợ bắn ra, dường như có thể xé toạc mọi thứ.
“Chết đi!”.
Chu Bích Như gầm lên, nhắm trúng cổ Lâm Chính, vung nhuyễn kiếm chém tới một cách hung ác.
Nhuyễn kiếm lại vang lên tiếng phượng kêu.
Thân kiếm đỏ rực, nhiệt độ bỏng rẫy, giống như Kiêu Dương Thần Kiếm đang chém xuống.
Chu Bích Như đã dốc toàn bộ sức mạnh vào nhát kiếm này.
Cô ta muốn chém Lâm Chính làm đôi.
Vù!
Nhuyễn kiếm hạ xuống!
Nhanh như chớp!
Lưỡi kiếm bổ xuống, nhưng Lâm Chính không chút phòng bị.
Trong mắt Chu Bích Như thì chắc chắn là Lâm Chính không kịp phòng bị.
Bởi vì tốc độ của nhát kiếm này cũng vượt quá cực hạn của cô ta.
Chắc chắn là Lâm Chính không kịp phản ứng!
“Chết đi! Chết đi!”.
Chu Bích Như thầm gào thét trong lòng.
Cuối cùng.
Nhuyễn kiếm nặng nề bổ vào vai Lâm Chính.
Thế nhưng… dường như mọi chuyện không theo đúng ý của cô ta…
Nhuyễn kiếm không chém Lâm Chính thành hai nửa, mà chỉ dí vào cổ anh, không thể đâm vào dù chỉ nửa phân…
Lần này thì Chu Bích Như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đôi mắt cô ta đờ đẫn nhìn thanh nhuyễn kiếm trên cổ Lâm Chính, trái tim trở nên run rẩy…
Kiếm của cô ta không thể chém rách da thịt của người này sao?
Tại sao?
Tại sao?
Lẽ nào thực lực giữa cô ta và người này lớn đến mức đó sao?
“Không! Không thể nào! Không thể nào!”.
Cơ thể của Chu Bích Như khẽ run rẩy, bàn tay cầm nhuyễn kiếm cũng run lên bần bật.
“Còn thủ đoạn gì nữa không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Chu Bích Như ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi, không thốt nên lời.
Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Cô ta không còn muốn đánh nữa.
“Xem ra cô không còn gì để nói nữa, nếu đã vậy… thì tôi giết cô cũng là chuyện đương nhiên nhỉ?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT