Keng!

Một âm thanh dị thường vang lên.

Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính túm chặt thân kiếm đang chém tới.

Xung quanh lập tức im bặt.

“Khốn kiếp! Phượng Ý!”.

Chu Bích Như lại rít gào, khí tức đỏ rực trên thanh nhuyễn kiếm giống như ngọn lửa bao trùm cả người Lâm Chính.

Nhiệt độ cao lập tức khiến mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Chính cháy rụi.

Nhưng… chẳng thấy đốm lửa nào trên người Lâm Chính.

“Phượng Ý” này nhấn chìm anh.

Nhưng không thể khiến anh bị thương.

Thậm chí ngay cả lông tóc góc áo anh cũng không đốt được…

Cuối cùng Chu Bích Như cũng sững lại.

Không thể phá vỡ phòng ngự.

Đòn tấn công của cô ta hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.

“Không… không thể nào… không thể nào…”

Đôi mắt Chu Bích Như dại ra, thì thào tự nhủ.

Nhưng Lâm Chính không hề nương tay.

Bàn tay anh chộp mạnh một cái.

Keng!

Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức vỡ vụn.

Chu Bích Như dường như ngừng thở, lập tức hoàn hồn, vội vàng muốn lùi lại, nhưng… đã muộn.

Pặp!

Bàn tay to của anh lật lại, túm lấy cái cổ trắng nõn của cô ta, rồi nhấc lên ném mạnh xuống đất.

Rầm!

Cơ thể của Chu Bích Như nặng nề tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Mặt đất lập tức nứt toác.

Hồ Chu Tước dấy lên một đợt sóng khủng khiếp…

Cú va chạm này khiến hồ Chu Tước cũng chấn động.

Các đệ tử đang có mặt bị mặt đất rung chuyển làm cho ngã dúi dụi.

Khi tất cả mọi người đứng vững và hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt… lại khiến bọn họ da đầu tê dại.

Chu Bích Như vẫn bị Lâm Chính túm chặt.

Nhưng cô ta không còn dáng vẻ đoan trang cao quý như lúc trước nữa, mà tóc tai rối bời, mặt dính đầy máu, nhìn có vẻ rất chật vật.

“Khốn… khốn kiếp!”.

Chu Bích Như nảy đom đóm mắt, cực kỳ phẫn nộ, liều mạng giãy giụa như bị điên.

Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.

“A!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play