Lâm Chính chỉ phủi áo, điềm đạm nói: “Tôi sẽ tới Tử Huyền Thiên một chuyến”.

Rầm rầm….Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài Vô Dục cung.

Nhị tôn trưởng dẫn theo một nhóm đệ tử lao vào trong. Đại tôn trưởng đang uống trà liếc nhìn. Sắc mặt ông ta vẫn vô cùng bình thường. Rõ ràng ông ta biết Nhị tôn trưởng sẽ có mặt.

“Nhị tôn trưởng có việc gì không?”, Đại tôn trưởng đặt chén chà xuống, điềm đạm nói.

“Đại tôn trưởng, tại sao lại cắt giảm nguồn vật tư của Thượng Thanh Cung. Đệ tử của tôi hôm nay đi lĩnh vật tư thì phát hiện lượng dùng hàng ngày còn chưa tới một nửa. Hỏi thì bọn họ nói là mệnh lệnh của ông. Đại tôn trưởng, ý của ông là gì vậy?”, nhị tôn trưởng tức giận chất vấn. Giọng nói như sấm rền vang lên trong không gian.

“Nhị tôn trưởng đừng tức giận. Chuyện này cũng là có nguyên nhân cả. Trên thực tế tôi không hề cắt bớt nguồn vật tư của ông mà gần đây thiên cung không được yên ổn, vật tư bị thiếu hụt, vì vậy tôi mới giảm đi một chút. Ông cũng biết đấy, trước đó Từ Bi Thiên bị trộm, thiên cung bị tổn thất không hề nhỏ. Bất lực, tôi đành phải đưa ra đối sách này, đành phải khiến ông chịu thiệt đôi chút. Yên tâm, cũng không lâu đâu. Đợi kho của thiên cung đủ đồ tôi sẽ bù cho ông”, Đại tôn trưởng nói.

Nhị tôn trưởng đanh mặt, thầm siết nắm đấm: “Tôi muốn gặp cung chủ”.

“Cung chủ bế quan, không gặp ai hết”, Đại tôn trưởng nói.

Khuôn mặt của Nhị tôn trưởng trở nên vô cùng méo mó. Ông ta biết giờ có nói gì cũng vô ích, đành phải nghiến răng: “Đại tôn trưởng, tôi biết ý tứ của ông. Tôi nói rồi, Lâm Chính đã là đệ tử của tôi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa trị cho cậu ta. Ông cho rằng cắt bớt nguồn vật tư cung cấp thì tôi bất lực sao? Chắc chắn tôi sẽ cứu cậu ấy”, nói tới đây, ông ta quay người định bỏ đi.

“Nhị tôn trưởng từ từ đã”, Đại tôn trưởng đột nhiên hô lên.

Nhị tôn trưởng quay đầu lại. Sắc mặt của Đại tôn trưởng trở nên nghiêm túc hơn, ông ta nói: “Nhị tôn trưởng đừng tưởng rằng chỉ có ông đang muốn tốt cho thiên cung. Tôi cũng vậy, nếu ông cứ tiếp tục cố chấp thì người hối hận cuối cùng sẽ là ông đấy. Ông suy nghĩ cho kỹ”.

Nhị tôn trưởng đương nhiên hiểu ý tứ của ông ta. Nhưng Nhị tôn trưởng không hề do dự, chỉ hừ giọng: “Tôi làm việc, chưa bao giờ phải hối hận”.

Dứt lời ông ta rời khỏi Vô Dục Cung.

“Tốt, rất tốt”, Đại tôn trưởng nheo mắt nhìn Nhị tôn trưởng rời đi: “Ông tự chọn đấy nhé, không trách ai được đâu”.

Trên con đường lát đá…Thu Phiến run rẩy đi cùng Lâm Chính. Đây là con đường đi tới Tử Huyền Thiên.

Hai tiếng trước, bọn họ đã lén đi xuống bậc thềm Trường Sinh, chạy tới bến xe đi tới Tử Huyền Thiên. Sau vài tiếng đồng hồ thì giờ họ đã đứng ở đây.

“Lâm đại ca, chúng ta thật sự phải tới đây sao. Chỉ có anh và tôi. Nếu như ngươi của bọn họ nhắm vào chúng ta thì…phải làm thế nào?”, Thu Phiến lo lắng, thận trọng hỏi.

“Yên tâm đi, tôi biết chừng mực”, Lâm Chính nói.

“Nhưng chúng ta lén tới đây. Nếu như Nhị tôn trưởng biết được thì…”

“Không vội, chỉ đi một ngày rồi về”, anh cười nói. Dù anh có nói như vậy thì Thu Phiến vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Một lúc sau.

“Sắp tới rồi”, Thu Phiến lên tiếng.

Lâm Chính nhìn về phía trước. Con đường này dẫn tới một cốc núi trong quần thể núi. Ánh sáng trong cốc yếu ớt, trông vô cùng âm u. Tuy nhiên nhìn từ xa thì đẹp vô cùng. Đây chính là lối vào Tử Huyền Thiên.

Lâm Chính bước lại gần. Một bóng hình như hồn ma bỗng lao ra, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Ai vậy? Báo tên?”, tiếng hét vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play