“Vậy tại sao Lâm Chính đánh bại Vệ Tân Kiếm rồi mà ông còn bắt cậu ấy tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?”, Nhị tôn trưởng lại hỏi.

Tam tôn trưởng không nói gì. Nhị tôn trưởng bèn chắp tay: “Đại tôn trưởng, hãy cho phép tôi được dốc toàn lực cứu Lâm Chính”.

“Tôi nói rồi, người này không biết tôn sư trọng đạo. Ông chữa cho cậu ta thì chẳng khác gì nuôi một con hổ dữ”, Đại tôn trưởng nói.

“Nếu bồi dưỡng cậu ấy thì chắc chắn sẽ trở thành thiên tài hàng đầu cho thiên cung. Thậm chí chúng ta có thể có con át chủ bài ở đại hội nữa. Nếu từ bỏ thì thật đáng tiếc”.

“Xem ra Nhị tôn trưởng quyết tâm cứu cậu ta?”

“Nếu không cứu mà từ bỏ thì đáng tiếc quá. Tôi không thích phải tiếc nuối nên sẽ kiên quyết tới cùng”, Nhị tôn trưởng khẽ nói.

Đại tôn trưởng khẽ dao động: “Nhưng cậu ta cố chấp, trị thế nào đây?”

“Đại tôn trưởng, cái gọi là cố chấp chẳng qua là cậu ấy bị ép mà thôi. Dù tôi không giỏi xem người khác nhưng đôi mắt người này rất trong, không hề có trược khí, không giống người ăn cháo đá bát. Hay thế này, tôi nhận cậu ấy là đệ tử do tôi dạy bảo thì thế nào?”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.

“Hừ, Nhị tôn trưởng đã nói như vậy thì được, ông nhận cậu ta làm đệ tử. Thương thế của cậu ta do ông chữa trị…có điều, thiên cung sẽ không cung cấp bất cứ dược liệu nào cho cậu ta hết. Ông muốn cứu thì tự đi mà tìm thuốc”, Đại tôn trưởng hừ giọng.

Nhị tôn trưởng chau mày. Lâm Chính bừng tỉnh. Chẳng trách Nhị tôn trưởng bắt mạch và châm cứu cho anh, xem ra ông ấy định cứu anh thật.

Thế nhưng phải xem ý của Đại tôn trưởng thế nào đã. Đại tôn trưởng không chịu cung cấp thuốc thì dù y thuật của Nhị tôn trưởng có giỏi cỡ nào cũng khó mà làm gì được.

Lâm Chính đứng dậy chắp tay: “Cảm ơn ý tốt của Nhị tôn trưởng, sống chết có số, phú quý tại thiên, Lâm Chính nếu không thể thoát được kiếp nạn này thì cũng không thể trách ai được. Lâm Chính đã nghĩ thông rồi. Nhị tôn trưởng không cần lo lắng”.

“Ngậm miệng”, Nhị tôn trưởng đanh giọng. Lâm Chính giật mình.

Nhị tôn trưởng nói tiếp: “Được, nếu Đại tôn trưởng không muốn giao thuốc thì tôi sẽ đích thân tìm thuốc cho Lâm Chính. Mạng của cậu ấy là do tôi cứu. Mong Đại tôn trưởng, các tôn trưởng khác và các vị điện chủ đừng làm khó cậu ấy nữa. Từ giờ trở đi, cậu ấy là đệ tử của tôi. Ai làm khó cậu ấy tức là làm khó tôi”.

Nói xong, Nhị tôn trưởng phất tay bước xuống. Đám đông xôn xao. Lâm Chính há mồm trợn mắt. Rõ ràng là ông ta đang đối đầu với Đại tôn trưởng. Nhị tôn trưởng bá đạo tới vậy sao? Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.

Đại tôn trưởng đanh mắt, nhìn chăm chăm Nhị tôn trưởng.

“Lâm Chính, đi theo tôi”, Nhị tôn trưởng tới cạnh Lâm Chính, ra lệnh cho anh rời đi. Lâm Chính còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phải vội vàng chạy theo ông ta.

“Đại tôn trưởng…sao có thể như vậy được chứ?”, Tam tôn trưởng tỏ vẻ lo lắng, khẽ nói.

“Không phải vội! Nhị tôn trưởng không có thần dược, Lâm Chính chắc chắn sẽ chết thôi. Một khi cậu ta chết, chúng ta sẽ thu Lạc Linh Huyết lại, rõ chưa?”, Đại tôn trưởng nói.

“Nhưng…nếu Lâm Chính không chết thì sao?”

“Không thể nào..mau lập tức thông báo cho hậu cần giảm một nửa lượng đồ cung cấp cho Thượng Thanh Cung của Nhị tôn trưởng. Không được cung cấp quá nhiều thánh phẩm nữa”.

“Vâng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play