“Hóa ra là vậy”.

Rất nhiều người xì xầm. Lâm Chính nghe thấy nhưng anh không nói nhiều.

Lúc này, hiện trưởng cũng trở nên in lặng. Lâm Chính chau mày, nhìn về phía trước.

“Cậu là Lâm Chính à?”, anh quay lại thì thấy một ngời đàn ông trung niên mặt chữ điền, râu ria xồm xoàm đứng ngay sau mình. Người đàn ông cao gần 2m, khí tức hùng hậu, đứng trước mặt ông ta mà có cảm giác khó thở.

Có không ít người định chào hỏi người đàn ông này nhưng ông ta mặc kệ, chỉ nhìn Lâm Chính.

“Đúng vậy? Ông là?”, Lâm Chính ho khù khụ, tò mò hỏi.

“Đừng quan tâm tôi là ai, giơ tay lên”, người đàn ông nói.

“Hả?”, Lâm Chính hoang mang nhưng sau đó vẫn giơ tay lên. Người đàn ông chộp lấy cổ tay anh kéo mạnh ghì anh xuống đất.

“Hự…”

Lâm Chính chau mày, đứng dậy, anh tưởng người này định ra tay. Thế nhưng người đàn ông chỉ xòe năm ngón tay ra bắt mạch cho anh.

Ông ta nhắm mắt như đang cảm nhận điều gì đó. Một lúc sau ông ta buông tay ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh ngạc.

“Cậu có cơ thể thần võ sao?”, người đàn ông hỏi.

“Tiền bối có thể cảm nhận được à?”

“Nếu không phải vì có cơ thể thần võ thì với tình trạng hiện tại, cậu đã chết rồi. Nói cho tôi biết, cậu làm thế nào để tu luyện được cơ thể này vậy?”, người đàn ông lại hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Có thể nói là do may mắn. Có điều giờ có tác dụng gì chứ, tôi chỉ muốn có thể giải được hoạt độc trong cơ thể”.

“Hoạt độc không dễ chữa, nhất là loại hoạt độc trên người cậu. Cần phải trả một cái giá khá đắt. Có điều tôi cảm thấy dù giá có đắt thì cũng xứng đáng. Cậu còn trẻ như vậy mà đã sở hữu cơ thể thần võ, sau này chắc chắn cậu sẽ còn hơn tôi nữa”, người đàn ông đanh giọng.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc tiền bối là ai vậy?”

“Đúng là có mắt không tròng, người này chính là Nhị tôn trưởng của thiên cung đấy”, một người đứng bên cạnh lạnh giọng.

“Cái gì? Ông chính là Nhị tôn trưởng sao?”

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng nhìn anh: “Lâm Chính, cậu cởi áo ra”.

“Tôn trưởng…định làm gì?”

“Cứ làm theo là được?”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Thế nhưng anh vẫn làm theo. Nhị tôn trưởng lấy châm ra, thuần thục đâm vài cây lên người Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí ấm chạy trong cơ thể, tinh thần của anh tốt lên nhiều.

“Thần kỳ quá”, Lâm Chính trố tròn mắt, kêu lên.

Nhị tôn trưởng nhanh chóng thu châm về: “Cậu nghỉ ngơi đi”, nói xong ông ta rời đi.

Lâm Chính cảm thấy không hiểu. Nhị tôn trưởng đang làm gì vậy?

Lúc này, hiện trường trở nên im lặng. Có người bỗng hô vang:“Đại tôn trưởng tới”.

Dứt lời, tất cả đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Cung nghênh Đại tôn trưởng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play