Lâm Chính thấy vậy thì khẽ đưa ngón tay ấn vào eo, đồng thời day quanh Tam Thái Huyệt. Một lúc sau, Ngũ tôn trưởng cất kim về. Bà ta nhìn Xích Hồng Châm và tái mặt.

“Ngũ tôn trưởng, hoạt độc trong người đệ tử thế nào rồi? Có phải là…khụ khụ…sắp thải ra được hết rồi không?’

“Đúng…đúng là gần hết rồi…cậu phải kiên trì”, Ngũ tôn trưởng nặn ra một nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Trịnh Thông Viễn và Tứ tôn trưởng nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Ngũ tôn trưởng làm sao vậy? Tại sao lại trở nên hoảng loạn như vậy chứ?

“Ngũ tôn trưởng, tôn trưởng đi luôn sao? Để đệ tử tiễn tôn trưởng”, Lâm Chính vội vàng đứng dậy.

“Không cần, cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi…”, Ngũ tôn trưởng thở gấp, vội chạy ra ra ngoài.

“Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng…Phụt..Anh lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi, cả người đổ ra đất, mặt trắng bệch.

Trịnh Thông VIễn, Tứ tôn trưởng giật mình. Có lẽ hành động của Lâm Chính đã khiến đám đông phải thất kinh.

“Lâm đại ca”, Thu Phiến vội vàng dìu anh dậy: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là một chút máu mà thôi”, Lâm Chính thở dốc.

“Thế nhưng…”, Thu Phiến ngập ngừng.

“Lâm Chính, cậu nghỉ ngơi đi”, Tứ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn họ. Anh lau máu khỏe miệng, không nói gì.

Hai người rời khỏi lập tức đuổi theo Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tình hình của Lâm Chính thế nào? Tại sao lại bỏ đi nhanh như vậy?”, Trịnh Thông Viễn vội hỏi.

Ngũ tôn trưởng không nói gì, chỉ lấy cây châm ra trước mặt mọi người. Hai người thấy vậy thì tái mặt.

“Điều…điều này là…”

“Hỏng rồi, hỏng hoàn toàn rồi”, Ngũ tôn trưởng lên tiếng: “Lâm Chính của lúc này đã bị phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Không chỉ vậy, huyết quản toàn thân cậu ta cũng đang bị phá hủy dần, có khả năng sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào…Người này…đã là một người chết rồi.

Liên quan tới Xích Hồng Châm, Lâm Chính không hiểu rõ lắm. Vừa hay lúc vào Tàng Thư Các anh có thấy một đoạn miêu tả về loại châm này, thế nên anh mới có phương ánh ứng phó nhanh như thế. Nếu không, Ngũ tôn trưởng mà biết anh đang giả bộ thì chắc chắn sẽ móc nối anh với chuyện ăn trộm ở Từ Bi Thất ngay.

Tới khi đó, Lâm Chính sợ rằng sẽ bị cả thiên cung tấn công mất. Lúc đó dù anh có ba đầu sáu tay thì cũng bỏ mạng ở đây thôi.

“Thu Phiến, đóng cửa lại đi. Tôi phải trị thương”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vâng Lâm đại ca”, Thu Phiến vội chạy đi đóng cửa lại. Lúc đóng cửa, cô gái mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng ai đó ở bên ngoài. Thu Phiến tái mặt.

“Lâm đại ca, hình như có ai đó đang theo dõi chúng ta”, Thu Phiến chạy lại, khẽ nói. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chồng Tôi Cuối Cùng Cũng Không Phải Anh Ấy
4. Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc
=====================================

“Không cần sợ hãi, là người của Trịnh Thông Viễn đấy. Bọn họ thấy thời gian của tôi không còn nhiều nữa nên tới để xem khi nào tôi sẽ chết. Nếu như tôi chết thì họ sẽ lập tức cướp hết những thứ có trên người tôi”.

Thu Phiến bàng hoàng.

“Thu Phiến, không cần phải bận tâm”, Lâm Chính nói xong bèn điều trị vết thương.

Thu Phiến cảm thấy lo lắng lắm, không biết phải nói gì. Cô ấy nhìn vẻ ung dung của Lâm Chính và không nghĩ nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play