“Châm bạc sao…”, Bạch Hạo Tâm hít một hơi thật sâu, định nói thêm gì đó nhưng hai mắt tối đen. Có vẻ anh ta sắp ngất tới nơi. Anh ta cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo nhưng không thể.

Trước khi ngất đi, mắt anh ta chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Lâm Chính. Đôi mắt dữ dằn đó, từ sâu thẳm bên trong, bỗng trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.

Lúc này Bạch Hạo Tâm đã chắc chắn với suy nghĩ của mình. Người này…luôn giả bộ. Rõ ràng anh ta không hề bị bệnh tới mức sắp chết. Mà ngược lại anh ta rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý.

“Bạch sư huynh”, người của Tử Huyền Thiên hét lên. Bạch Hạo Tâm không nghe thấy gì. Chân anh ta nhấc lên bỗng từ từ hạ xuống, cơ thể như bị rút sạch sức lực. Hai mắt anh ta nhắm lại, cuối cùng cả cơ thể bất động.

Thắng thua đã định…

Bạch Hạo Tâm ngất có nghĩa là Lâm Chính đã giành chiến thắng. Nhưng những người có mặt vẫn chưa hoàn hồn. Nhất là đám đệ tử của Tử Huyền Thiên. Họ sững sờ. Họ cảm thấy ong ong cả đầu.

Một trong Tứ Thánh Anh – Bạch Hổ – Bạch Hạo Tâm đã thua rồi!Hơn nữa còn thua bởi một đối thủ như thế kia.

Không thể nào? Đối phương chỉ đấm có vài cái mà sao anh ta có thể ngất được chứ. Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Hạo Tâm đúng ra không bị ăn đấm như thế mới phải.

Đừng nói là vài đấm mà dù có vài nhát kiếm đâm vào thì với độ mạnh của thể xác, anh ta vẫn có thể cầm cự được một lúc mới đúng. Vậy chuyện gì thế này.

Không ai hiểu nguyên do. Chấn Hám Sơn cũng vậy. Ông ta cũng vô cùng bàng hoàng, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sự bất ổn nằm ở đâu!

“Vạn tuế!”

“Thắng rồi!”

“Lâm sư đệ tuyệt quá”, lúc này, đệ tử của thiên cung Trường Sinh hò reo rầm trời. Tất cả đều ôm chầm lấy nhau, vui mừng tới rơi nước mắt. Bọn họ vốn không đặt nhiều hi vọng vào Lâm Chính. Vậy mà anh dựa vào ý chí đã đánh bại được Bạch Hạo Tâm – một trong Tứ Thánh Anh.

Đối với các đệ tử mà nói điều này đúng là kỳ tích. Mà đứng trước một kỳ tích như thế, có ai lại không kích động cho được.

Cả hiện trường sục sôi. Thậm chí còn có người lao lên bế cả Lâm Chính với người đầy vết thương lên. Giống như đại thống lĩnh thắng trận trở về.

Một lúc sau Lâm Chính mới được đặt xuống. Lúc này anh đã không còn đứng vững nữa. Anh cần có người dìu. Những người đệ tử tốt bụng bắt đầu châm cứu, trị thương cho anh.

Lâm Chính cảm ơn sau đó đẩy đám người ra đi về phía Chấn Hám Sơn. Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Các bạn Tử Huyền Thiên, có còn ai…muốn chiến đấu với tôi nữa không?”

Đám đông tái mặt, họ tức lắm nhưng tới nước này thì bọn họ không thể nào chiến đấu được nữa. Trừ khi bọn họ mời được ba người trong bộ Tứ Thánh Anh còn lại. Thế nhưng điều đó là không thể.

Bất lực, Chấn Hám Sơn đành phải lựa chọn từ bỏ: “Người anh em có thực lực kinh người, ý chí khiến người khác phải khâm phục, đánh bại liên tiếp đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục”, ông ta nói.

Dứt lời, các đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng siết chặt nắm đấm, để lộ vẻ không cam tâm.

Người của thiên cung hò reo. Đám người Tam tôn trưởng thì không lộ biểu cảm gì, chẳng ai biết họ đang cảm thấy thế nào.

“Tam tôn trưởng “Thần Ngạo Tập” là của thiên cung rồi”, Chấn Hám Sơn chắp tay, sau đó dẫn đệ tử của mình rời đi.

“Tốt quá”.

Tiếng hoan hô lại vang lên. Tam tôn trưởng vẫn không nói gì, chỉ chau chặt mày.

Lâm Chính suy nghĩ…Thần Ngạo Tập sao? Đám người này tới thiên cung làm loạn là vì thứ này à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play