Đệ tử đó ra sức hét lên, nhưng vô dụng.

Mọi người biến sắc.

“Nghe đây! Khách bên ngoài tới đây, nếu mọi người làm mất lễ nghĩa của thiên cung, ai gào thét ầm ĩ trước mặt khách quý, làm mất mặt thiên cung thì sẽ bị trừng phạt nghiêm! Tuyệt đối không nhân nhượng!”, Tam tôn trưởng quát lớn.

Ông ta dứt lời, mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.

Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau.

“Thầy, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh đang làm gì vậy?”, nữ đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được hỏi.

“Còn không nhìn ra sao? Có vẻ cậu Lâm Chính kia không được Tam tôn trưởng xem trọng! Ta nghĩ Tam tôn trưởng chỉ mong cậu ta chết trong tay chúng ta, cho nên mới cho phép Hạo Tâm lên đấu!”, Chấn Hám Sơn nói.

“Hả? Vì sao lại vậy?”, nữ đệ tử ngạc nhiên.

Thực lực đáng kinh ngạc, tuổi lại trẻ, ở bất cứ tông môn nào cũng sẽ là nhân vật giống như bảo bối, cần phải bảo vệ kỹ càng, đợi người đó trưởng thành sẽ là trụ cột vững chắc của tông môn, vì sao lại hủy hoại anh ta?

“Ta cũng không biết”, Chấn Hám Sơn lắc đầu.

Nhưng Tam tôn trưởng đã nói như vậy, người của Tử Huyền Thiên đương nhiên rất vui lòng.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên!

Nếu không lấy lại, làm sao bọn họ quay về ăn nói với người trong tông môn?

Lâm Chính thì nhìn Tam tôn trưởng thật lâu, sau đó lại nhìn sang các đệ tử ở đây.

Anh nhìn ra rất nhiều đệ tử vô cùng căm phẫn, cực kỳ bất mãn với cách làm của Tam tôn trưởng.

Ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, sau đó há miệng, đột nhiên nôn ra ngụm máu.

“Phụt!

Máu vãi đầy đất, nóng hổi!

“Hả?”.

“Lâm sư huynh!”.

“Lâm Chính!”.

“Anh không sao chứ?”.

Các đệ tử Thiên Cung đều sốt ruột, vội vàng hô to.

“Tôi không sao… Chỉ là vừa rồi so chiêu với Vệ Tân Kiếm đã bị nội thương!”, Lâm Chính giả vờ không sao, lau máu nơi khóe miệng, lớn tiếng nói: “Nếu người của Tử Huyền Thiên vẫn muốn chiến đấu tiếp thì tôi tiếp đến cùng là được! Anh là Bạch Hạo Tâm đúng không? Nghe nói anh là người mạnh nhất trong các đệ tử của Tử Huyền Thiên? Vậy thì đến đi! Tuy tôi không biết tôi có phải đối thủ của anh hay không, nhưng vì thiên cung Trường Sinh, tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu!”.

Anh nói như vậy, vô số đệ tử thiên cung đều ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ sốc.

Hóa ra Lâm Chính đã bị thương đến thế?

Hóa ra anh luôn gắng gượng chống đỡ.

Trạng thái như thế làm sao tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?

Mọi người đau lòng không thôi.

Tam tôn trưởng ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tam tôn trưởng, không đúng, Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị thương? Máu của cậu ta…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play