Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, đại não lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Anh ta vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Bị khinh thường như vậy, sao anh ta có thể chịu nổi chứ?
“Anh đừng đắc ý! Tôi sẽ không thua đâu! Xem chiêu cuối cùng của tôi đây! Nhất Niệm Kiếm Sinh! Giết!”.
Anh ta lại gầm lên, đôi mắt bỗng đỏ ngầu, rót toàn bộ sức mạnh trên người vào song kiếm, khí ý và lực đạo trên kiếm càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng sợ.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!
…
Kiếm lực kinh hãi kỳ diệu không ngừng phát nổ ở lưỡi kiếm.
Sức phá hoại do mỗi vụ nổ gây ra không kém gì một quả bom.
Mọi người xung quanh đều run lên bần bật.
Đây chính là thực lực của Vệ Tân Kiếm sao?
Đây chính là uy lực mỗi nhát kiếm của anh ta sao?
Nhưng người khiến bọn họ kinh hãi hơn lại là Lâm Chính.
Anh vẫn đỡ chiêu này mà không hề phản kích.
Đây là nghiền nát!
Nghiền nát một cách thực sự!
Giờ phút này, các lãnh đạo cấp cao của thiên cung cũng phải câm nín.
Dù Vệ Tân Kiếm dùng sức đến mức nào, thì lưỡi kiếm vẫn không thể tiến thêm nửa phân.
Giống như bị sắt thép chặn lại.
Chỉ có thể giữ được góc độ đó…
Hai mắt Vệ Tân Kiếm đỏ ngầu, lại tăng thêm sức mạnh.
Hai cánh tay anh ta nổi đầy gân xanh, khí kình trong cơ thể điên cuồng tràn ra, quần áo đầu tóc bị thổi cho tán loạn, mười ngón tay siết chặt…
“A!”.
“A!”.
“A!”.
“A!”.
…
Vệ Tân Kiếm gầm lên, sức mạnh đã đẩy lên cực hạn, thậm chí còn sắp đột phá cực hạn.
Còn thanh kiếm sắc kia cũng đang khẽ run rẩy.
Lưỡi kiếm… dường như sắp đột phá chướng ngại trước mặt để chém xuống, một nhát bổ đôi!
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng kỳ dị vang lên.
Chỉ thấy lưỡi kiếm trong tay Vệ Tân Kiếm bỗng gãy làm đôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT