Anh ta dứt lời, xung quanh liền im bặt…

Ngông cuồng?

Không!

Đối với Vệ Tân Kiếm thì những lời như vậy không phải là ngông cuồng!

Bởi vì anh ta có tư cách nói những lời như vậy!

Là thiên tài kiếm đạo nổi danh như cồn của Tử Huyền Thiên, đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, anh ta đều dùng những nhát kiếm sắc bén nhanh gọn nhất để giải quyết đối phương.

Trước giờ những kẻ thù quyết đấu với Vệ Tân Kiếm, chưa ai chịu được quá ba chiêu của anh ta.

Anh ta nói với Lâm Chính năm chiêu… là đã coi trọng anh rồi.

“Năm chiêu?”, Lâm Chính cũng có chút ngạc nhiên, quan sát Vệ Tân Kiếm một lượt: “Anh tự tin đến thế cơ à?”.

“Đây không phải là tự tin, mà là tôi tự nhận thức về thực lực của mình. Tuy thủ đoạn của anh cũng kinh hãi thế tục, nhưng so sánh thực lực giữa tôi với anh thì kết quả vẫn là tôi cao hơn mạnh hơn anh. Tôi muốn đánh bại anh thì chỉ cần vài chiêu”, Vệ Tân Kiếm mặt không cảm xúc nói.

“Nếu đã vậy thì được, để tôi xem thủ đoạn của anh thế nào. Nhưng nếu sau năm chiêu mà tôi vẫn chưa thua thì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Không thể nào, tôi nói năm chiêu là năm chiêu, tuyệt đối sẽ không đánh thêm chiêu thứ sáu”, Vệ Tân Kiếm lắc đầu nói.

“Tôi nghĩ sẽ có chiêu thứ sáu”, Lâm Chính đáp.

“Tôi đã nói rồi, không có là không có”.

“Sao tôi phải tin anh chứ? Anh cứ nói xem sau năm chiêu mà không đánh bại được tôi thì sẽ thế nào đi”.

“Hừ! Nếu có chiêu thứ sáu, thì tôi sẽ chủ động nhận thua, đồng thời dập đầu với anh, nhận anh làm thầy!”, Vệ Tân Kiếm nhíu mày, có chút phẫn nộ đáp.

“Dập đầu bái sư? Cũng được! Vậy thì tới đi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Chết tiệt!”.

Vệ Tân Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đanh lại, rút một thanh trường kiếm ra, sau đó khí kình trên người anh ta bắn ra, bao trùm lấy thanh kiếm sắc trong tay. Anh ta vung kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.

“Triều Dương Hàn Tinh Kiếm!”.

Keng!

Lưỡi kiếm lóe lên tia sáng sắc lạnh, giống như sông Ngân với hàng nghìn hàng vạn ngôi sao, chém về phía Lâm Chính.

Khoảnh khắc đó, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt lu mờ.

Bên ngoài Anh Hoa Điện chỉ có duy nhất thanh kiếm này.

Vô số cặp mắt ngước lên nhìn chằm chằm.

Vô số hơi thở và trái tim đều ngừng lại ở giây phút này.

Nhát kiếm này mang theo khí thế quá đáng sợ.

Chắc hẳn dù là ai cũng không dám tiếp chiêu chính diện.

Quả nhiên, Lâm Chính đã né tránh.

Anh bước lùi lại, tốc độ rất nhanh, ý đồ tránh nhát kiếm đáng sợ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play