Trương Man kinh hãi biến sắc, lăn sang bên cạnh.

Khoảnh khắc hắn vừa lăn đi.

Keng!

Lâm Chính cầm mẩu kiếm kia bổ mạnh xuống đất, kiếm khí đáng sợ lan ra xung quanh như lốc xoáy.

Vù!

Trương Man bị hất bay đi.

Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng bị chấn động phải lùi lại, ngã dúi ngã dụi.

Hiện trường tan hoang.

Khi Trương Man vỡ đầu chảy máu bò dậy, thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt hắn, đạp cho hắn một cái.

Bốp!

Trương Man lại ngã nhào xuống đất.

“A!”.

Hắn không cam lòng, lớn tiếng gầm thét, mặc kệ vết thương trên người, nhặt mẩu kiếm gãy lên, định xông về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa, bất ngờ tung người nhảy về phía Trương Man, đồng thời giơ tay chộp lấy hắn.

Trương Man biến sắc, vội giơ mẩu kiếm lên đâm về phía bàn tay trắng bệch kia.

Nhưng bàn tay kia như được làm từ sắt thép, đấu lại cả lưỡi kiếm.

Keng keng keng!

Mẩu kiếm gãy bị chấn động thành từng mảnh vụn, rơi xuống lả tả.

Trương Man lùi lại mấy bước, định tránh đi nhưng không kịp nữa.

Sau khi làm vỡ vụn mẩu kiếm gãy của hắn, bàn tay Lâm Chính túm lấy cổ hắn như gọng kìm, sau đó ấn hắn xuống.

Rầm!

Cơ thể của Trương Man nặng nề ngã xuống đất.

Mặt đất lại rung lên.

Nơi hắn va chạm còn có vết nứt lan ra.

Mọi người kinh hãi.

Khi họ định thần nhìn lại thì Trương Man đã đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm…

Sức mạnh thật đáng sợ!

Tuy Trương Man là con nhà võ, nhưng đối mặt với sức lực của Lâm Chính thì cũng không thể chống đỡ được.

Đây chính là sự chênh lệch về thực lực…

“Anh muốn đánh gãy tay chân tôi, vậy tôi đánh gãy tay chân anh cũng là hợp tình hợp lý nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói, rồi chộp lấy mẩu kiếm gãy bên cạnh, định chém về phía bả vai Trương Man.

“Dừng tay!”.

Chấn Hám Sơn cuống quýt kêu lên.

Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nhìn về phía ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play