Đệ tử của Tử Huyền Thiên hét lớn. Nhưng không còn kịp nữa rồi. Nguồn sức mạnh của Lâm Chính đập mạnh vào người A Nhàn.

Phụt! Cô ta nôn ra máu, cả người bay bật ra, đập mạnh xuống đất.

Đám đông nhìn thấy hai cánh tay cô ta đẫm máu, vùng bụng và hai chân đều bị thương nặng. Trông cô ta vô cùng thê thảm.

Lâm Chính bước tới. Người của Tử Huyền Thiên tái mặt, họ hét lên: “Cậu định làm gì, định giết người sao?”

“Không, tôi muốn đánh phế cô ta”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Phế? Phế cái gì? Cô ấy đã thua rồi, cậu thắng”, Chấn Hám Sơn lên tiếng.

“Tôi thắng rồi sao, vậy tốt rồi”.

Lâm Chính quay đầu lại nói với đám người Tam tôn trưởng: “Tam tôn trưởng, may mà không khiến thiên cung mất mặt”.

Câu nói này vang lên khiến đám người Tam tôn trưởng cảm giác như vừa bị tát vào mặt. Đến ngay cả Trịnh Thông Viễn cũng mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm trông vô cùng đặc sắc.

“Trịnh điện chủ”, Tam tôn trưởng quay qua: “Ông nói xem tiếp theo phải làm thế nào?”

“Chuyện này…tôn trưởng…tôi”, Trịnh Thông Viễn không biết phải trả lời thế nào.

“Giờ nghĩ xem làm thế nào để xử lý chuyện này đi. Chỗ thần dược đó đều là những thứ mà thiên cung phải tích lũy hàng trăm năm mới có được. Mười giọt Lạc Linh Huyết còn có thể khiến chúng ta có cơ hội giành thắng lợi trong đại hội nữa. Tất cả đều không thể mất đi được. Giờ nghĩ cách làm thế nào để lấy lại được những thứ đó mà không làm mất lòng thiên hạ, không để lại hậu quả”, Tam tôn trưởng tức giận nói. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. 1001 Bí Quyết Phi Thăng
4. Chẳng Qua Cũng Chỉ Là Một Nữ Nhân Xuyên Không Thôi
=====================================

Trịnh Thông viễn cúi đầu, cảm thấy căng thẳng. Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng cũng im lặng. Sự việc đã vượt tầm kiểm soát của rất nhiều người. Lúc này có nói gì thì cũng đã muộn.

“Lâm Chính, cậu làm tốt lắm…”, Tam tôn trưởng đành phải nói như vậy.

“Cảm ơn tôn trưởng đã khen ngợi. Đối phương đã bị đánh bại, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ, đệ tử nên cáo lui rồi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, sau đó qua người định rời đi.

“Lâm Chính, từ từ đã”, Tam tôn trưởng kêu lên.

“Tôn trưởng, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

“Điều này…”, Tam tôn trưởng khẽ chau mày, không biết phải nói như thế nào.

Trịnh Thông Viễn nghĩ ra được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Lâm Chính, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa hoàn thành, chưa thể đi được”.

“Chưa hoàn thành sao?”, Lâm Chính tỏ ra tò mò: “Trịnh điện chủ nói vậy là có ý gì?”

“Sư môn yêu cầu cậu đánh bại kẻ địch Tử Huyền Thiên. Cậu mới đánh bại có một người sao có thể đi được. Cậu vẫn phải chiến đấu tiếp. Cho tới khi những người kia không còn khiêu chiến nữa thì mới được. Cậu đã rõ chưa?”, Trịnh Thông Viễn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói. Dứt lời, đám đông sục sôi.

“Trịnh điện chủ! Trước đó không hề nói như vậy mà”, Lâm Chính lên tiếng: “Mọi người chỉ bảo tôi đánh bại cô gái này chứ không hề nói là phải đánh bại cả Tử Huyền Thiên. Tôi nghĩ có lẽ các đệ tử khác đều nghe thấy cả đấy. Trịnh điện chủ định nuốt lời sao?”

“Nuốt lời? Hừ, sao có thể nói như vậy được. Tôi nói gì, các đệ tử đều nghe thấy cả, không tin thì cậu cứ hỏi họ xem. Các người nói xem có phải tôi chỉ nói Lâm Chính đánh bại mỗi người phụ nữ kia không?”, Trịnh Thông Viễn hét lớn.

“Không hề!”, đám đệ tử hét lại. Chỉ có một bộ phận nhỏ các đệ tử nhìn nhau, thầm cảm thấy Trịnh Thông Viễn đê tiện.

Còn Tam tôn trưởng thì không nói gì, có vẻ như ông ta đã giao lại quyền kiểm soát cho Trịnh Thông Viễn. Lâm Chính cũng nhận ra sự bỉ ổi của Trịnh Thông Viễn Hành động trước đó của Lâm Chính khiến Tam tôn trưởng không còn gì để nói nên ông ta không lên tiếng được, lúc này đành phải để Trịnh Thông Viễn ra mặt mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play