“Cái gì?”.
Bà cụ Ôn kêu lên thất thanh, suýt nữa nhảy dựng lên, may là hai chân bà ta đã gãy.
“Sao thế bà Ôn? Sao bà lại kích động như vậy?”.
Các đệ tử tỏ vẻ khó hiểu.
Bà cụ Ôn sửng sốt, biết mình đã thất thố, vội nhỏ giọng đáp: “Sao tôi lại không kích động cho được? Từ Bi Thất là nơi nào chứ? Chỗ đó canh phòng cẩn mật, sao lại bị cướp được? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”.
Mấy đệ tử đều tỏ vẻ lúng túng, đệ tử dẫn đầu lập tức nói: “Bà Ôn, bà chỉ cần nói cho chúng tôi biết có ai khả nghi xuống núi không, những việc còn lại đừng hỏi nhiều”.
“Không! Mà tôi thấy mấy cậu rất đáng nghi, mau biến cho khuất mắt tôi! Tôi muốn nghỉ ngơi!”, bà cụ Ôn hừ mũi đáp, tâm trạng có vẻ bực bội.
Nhưng đó chỉ là giả vờ, chứ thực ra lúc này trong lòng bà ấy đang rối như tơ vò.
“Bà…”
Các đệ tử tức điên lên, nhưng chẳng còn cách nào khác, tuy bà cụ Ôn bị phạt, nhưng vai vế vẫn cao hơn bọn họ, sao bọn họ dám làm càn chứ?
“Thôi bỏ đi, nếu đã vậy thì chúng tôi xin phép, nhưng nếu có ai đáng nghi, mong bà hãy nhanh chóng báo lên!”.
Các đệ tử hừ một tiếng rồi tức giận rời đi.
Bà cụ Ôn nhìn cánh cửa nhà tranh đang dần khép lại, đôi mắt già nua lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và chấn động.
“Lâm Chính… cướp Từ Bi Thất thật sao? Cậu ta không nói dối?”.
“Sao có thể chứ?”.
“Sao cậu ta có thể làm được chứ?”.
Hơi thở của bà cụ Ôn trở nên gấp gáp, cảm thấy thật khó tin.
Bỗng bà ấy nhớ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ.
“Đã đọc hết một lượt… cậu ta nói… cậu ta đã đọc hết một lượt!”.
“Khoan đã, cậu Lâm Chính kia… chắc không phải… đã đọc hết bí tịch trong Từ Bi Thất đấy chứ?”.
Đầu óc bà cụ Ôn trở nên trống rỗng, kinh ngạc tột độ.
“Yêu nghiệt… Đây là yêu nghiệt!”.
“Thiên cung Trường Sinh! Có yêu nghiệt đến rồi!”.
Việc kiểm tra nghiêm ngặt của thiên cung Trường Sinh kéo dài tròn một tuần.
Cũng trong tuần này, Hoạt Độc trong người Lâm Chính đã giải được một phần ba, nhưng để tránh Ngũ tôn trưởng phát hiện ra sơ hở, Lâm Chính phải ngụy trang một chút, đó là hạ một loại độc khác vào người, giả làm Hoạt Độc.
Dù sao nếu ở bên ngoài thì người nào ở thiên cung Trường Sinh cũng được coi là bác sĩ hàng đầu, muốn giấu bọn họ thì không dễ chút nào.
Trong đình viện.
Khụ khụ khụ…
Lâm Chính trưng ra khuôn mặt trắng bệch, ho khù khụ không ngừng, mặt đầy mồ hôi.
Ngũ tôn trưởng liếc anh một cái, rồi thu châm bạc lại.
“Ngũ tôn trưởng, đệ tử cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém đi, cứ tiếp tục thế này thì e là đệ tử không cầm cự được bao lâu nữa”, Lâm Chính ôm lồng ngực, yếu ớt nói. .
Truyện Teen Hay“Yên tâm đi, cậu sẽ khỏe lại thôi”, Ngũ tôn trưởng trả lời qua quýt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT