Một đệ tử kinh ngạc kêu lên.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Từ Tài Quang tái mặt, nghiến răng quát khẽ: “Còn chưa xong đâu! Hãy xem chiêu này đi!”.

Nói xong, anh ta lại vung cánh tay, tung ra lượng lớn phấn độc.

Không lâu sau, cả người Lâm Chính đã bị phấn độc nhấn chìm.

Phấn độc rơi xuống đất làm mặt đất tan chảy.

Mọi người kinh ngạc.

Lần này Lâm Chính không chết thì e là cũng bị thương nặng.

Vô số ánh mắt nhìn vào trong phấn độc, không dám chớp mắt…

Từ Tài Quang là một trong năm đệ tử kiệt xuất, được tôn trưởng chỉ điểm, phấn độc mà anh ta điều chế ra đương nhiên có dược lực ghê gớm.

Cộng thêm độc lực từ phấn độc mà Tiết Tường dùng trước kia ắt hẳn đã xâm nhập vào xương tủy của Lâm Chính. Từ Tài Quang tin rằng số phấn độc này đủ để giải quyết Lâm Chính.

Nhưng, suy nghĩ thì luôn tốt đẹp.

Từ Tài Quang không ngừng lùi về sau, nhìn chằm chằm phấn độc, đợi kết quả cuối cùng.

Cuối cùng, toàn bộ phấn độc trên không trung đã rơi xuống, Lâm Chính khuất sau phấn độc lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu ta lại không bị gì cả?”.

“Sao có thể? Lẽ nào độc của Từ sư huynh… không có tác dụng với cậu ta?”.

Tiếng hô kinh ngạc, chấn động vang lên bên tai không dứt.

“Không thể nào…”.

Từ Tài Quang cũng ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn.

Đợi khi Lâm Chính đi tới, Từ Tài Quang mới hoàn hồn, vội vàng gào lên: “Vì sao cậu có thể phớt lờ độc của tôi? Cậu… đã dùng thủ đoạn gì?”.

“Tôi không dùng thủ đoạn gì cả”, Lâm Chính nói.

“Cậu có ý gì?”, Từ Tài Quang sững người, hỏi.

“Lý do rất đơn giản, là vì thể chất của cậu ta… có lẽ là thể chất bách độc bất xâm trong truyền thuyết!”, Ngũ tôn trưởng không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Bà ta dứt lời, khiến vô số người kinh ngạc.

“Thể chất bách độc bất xâm?”.

“Không phải chứ? Thằng nhóc này lại có thể chất đó?”.

“Chẳng trách độc của Tiết Tường sư huynh và độc của Từ Tài Quang đều không làm gì được cậu ta…”.

“Thế… Từ sư huynh làm sao thắng đây?”.

Các đệ tử bàn tán xôn xao.

Từ Tài Quang có vẻ mặt cực kỳ khó coi, không ngừng lùi về sau.

Lúc này anh ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng đài Y Thánh chỉ lớn chừng đó, anh ta có thể lùi đi đâu?

“Từ sư huynh, đến lượt tôi rồi!”.

Lâm Chính hừ lạnh, điểm mũi chân, người như lốc xoáy tiến sát đến chỗ Từ Tài Quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play