“Cậu là Nghiêm Khoan? Các người đến đây làm gì?”, bà cụ Ôn hỏi.

“Thưa bà Ôn, chúng tôi đến để đọc lệnh xử quyết của Tứ tôn trưởng!”, Nghiêm Khoan nói.

“Lệnh xử quyết?”.

“Phải, Tứ tôn trưởng đã phái người đến kí túc xá đệ tử điều tra, kết quả điều tra đã có, chứng thực đệ tử Liễu Như Thi đã có hành vi mưu sát đệ tử Tiết Tường, cho nên chúng tôi đến để đọc kết quả xử quyết cô ta”, Nghiêm Khoan không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Anh ta dứt lời, bà cụ Ôn và Liễu Như Thi đều trợn to mắt, đầy vẻ kinh ngạc.

“Kết quả? Sao… Sao có thể? Điều tra rõ ràng hay chưa?”.

“Bà cụ Ôn có điều không biết, trong các đệ tử có người vừa mua một chiếc điện thoại, dự định quay cảnh ban đêm, tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Lúc chúng tôi điều tra, đệ tử đó đã cung cấp video cho chúng tôi, nên kết quả đã rõ”, Nghiêm Khoan nói.

Bà cụ Ôn há hốc miệng.

Người tên Nghiêm Khoan lấy giấy xử quyết ra, đọc to.

“Đệ tử Liễu Như Thi, ý đồ mưu sát đệ tử Tiết Tường, làm trái quy tắc của tông môn, khinh thường pháp luật, khinh thường sự uy nghiêm của thiên cung. Nay dựa theo quy tắc của Thiên Hình Cung xử quyết đệ tử Liễu Như Thi! Lấy đó răn đe! Củng cố uy nghiêm của thiên cung!”.

Nói xong, Nghiêm Khoan gập giấy xử quyết lại, ném vào trong nhà lao.

Liễu Như Thi trợn tròn mắt.

Bà cụ Ôn cũng ngây người.

“Liễu Như Thi, cô còn gì để nói nữa không?”, Nghiêm Khoan lạnh lùng hỏi.

“Tôi… Tôi không còn gì để nói…”, hai mắt Liễu Như Thi trống rỗng, miệng lẩm bẩm.

“Vậy được”.

Nghiêm Khoan lấy một gói thuốc bột từ trong túi ra, ném vào nhà lao.

“Tứ tôn trưởng nói, xét đến tình cảm của bà cụ Ôn nên sẽ không xử chém cô! Cho cô được toàn thây!”, Nghiêm Khoan bình tĩnh nói.

“Không!”.

Bà cụ Ôn hét lên thê lương, định kéo cửa phòng giam ra, nhưng cai ngục vội vàng xông tới, bắt lấy bà ấy.

“Bà cụ Ôn, tử lao trọng địa, không được làm càn, đưa bà ấy đi!”, Nghiêm Khoan quát lên.

Đệ tử Thiên Hình Cung định đưa bà cụ Ôn đi.

“Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Tứ tôn trưởng! Thả tôi ra!”, bà cụ Ôn hét lớn.

Nhưng không có tác dụng gì.

Chẳng mấy chốc, bà ấy đã bị đưa đi khỏi tử lao.

“Cảm ơn bà, bà Ôn!”.

Liễu Như Thi nhìn theo hướng bà cụ Ôn bị đưa đi, yếu ớt nói, sau đó nhìn gói thuốc ở trên mặt đất, giọng khàn đặc: “Nếu mình chết, Lâm Chính cũng sẽ không còn gì vướng mắc… Mọi thứ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?”.

Nói xong, cô ấy mở gói thuốc ra, uống hết thuốc bột ở bên trong.



Trên đài Y Thánh.

Lâm Chính và Thu Phiến bước vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play