“Con nít mới tin cậu”, nếu cậu có thể thắng được Từ sư huynh thì tôi sẽ chặt đầu tôi đưa cho cậu”.

“Tôi nghĩ rằng đến cả Tiết Tường cậu cũng không thắng nổi đâu. Cậu dựa vào cái gì mà đòi thắng được Từ sư huynh?”

“Đúng là nực cười”, đám đông khịt mũi, chế nhạo.

“Các vị đã không tin thì chúng ta cá cược? Thế nào?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, tất cả đều cảm thấy có hứng thú.

“Một người chết thì có gì đáng cược. Anh có thời gian làm trò đó thì nên đi lo cho hậu sự của mình trước đi”, Lý Đào không nhịn được.

“Đừng nói sớm quá. Tôi có thể dùng mười giọt lạc linh huyết để thiên cung trị thương cho tôi đấy. Các người cho rằng tôi chỉ có Lạc Linh Huyết thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đám đông nghe thấy vậy thì nín thở.

“Cái gì? Cậu vẫn còn những bảo bối khác sao?”, Tiết Tường vội vàng nói.

Lâm Chính lấy từ trong người ra một bông hoa, bày ra trước mặt đám đông.

“Đây là thứ gì vậy?”, đám đông kêu lên.

“Đây là Lam Huyết Hoa! Chắc các vị từng nghe qua đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Lam Huyết Hoa sao?”

“Đây…chính là Lam Huyết Hoa à?”

“Nghe nói thứ này có thể luyện được Trường Sinh Đan đấy”.

“Trường Sinh Đan đã là gì? Tôi nghe nói còn giải được hàng ngàn loại độc, có tác dùng đối với cả cơ thể đã bị hoại tử đấy”.

“Không thể ngờ”, đám đông kinh hãi kêu lên.

“Sao? Lâm Chính, ý của cậu là nếu cậu thua thì sẽ giao bông hoa này cho chúng tôi?”, hơi thở của Tiết Tường trở nên dồn dập. Hắn vội vàng hỏi.

“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ mang theo nó bên mình, nếu tôi chết thì các người lấy từ cơ thể tôi là được”.

“Quá tốt”, Tiết Tường vui mừng, vội vàng vỗ tay.

Từ Tài Quang cũng khẽ gật đầu nhưng không biết tại sao mà anh ta bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Đối phương hào sảng như vậy, e rằng cũng có vấn đề. Nhưng một kẻ mà mới học được có vài tháng rồi bị đuổi đi thế này thì có gì mà họ phải sợ.

“Chắc là do mình nghĩ nhiều quá thôi”, Từ Tài Quang thầm lắc đầu.

“Nếu đã vậy thì cứ thế đi. Lâm Chính, cậu lau sạch cổ đợi tôi chém đi, ha ha…”, Tiết Tường bật cười, xoay bàn tay. Hắn thật chỉ muốn lao lên ngay đấu một trận với Lâm Chính.

Đúng lúc này, Lâm Chính hô lớn: “Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu các người thua thì sẽ thế nào mà”.

“Tôi không thể nào thua được”, Tiết Tường hừ giọng, lắc đầu.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại: “Tôi không nói với anh, tôi nói với Từ Tài Quang. Từ Tài Quang, chúng ta cứ nói trước đi, nếu anh thua thì thế nào?”

Nghe thấy vậy, đám đông cảm thấy bất ngờ. Từ Tài Quang cũng vậy, anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính một lúc và nói: “Cậu cứ thắng Tiết Tường đi rồi tính”.

“Sao? Từ sư huynh sợ à? Không dám cá sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Cậu đang khích tướng tôi đấy à? Hay là cậu căn bản không rõ thực lực của bản thân?”, Từ Tài Quang nói bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ ngạo mạn.

“Vậy là sư huynh không dám rồi? Nếu đã vậy thì thôi khỏi cá cược đi, Lam Huyết Hoa tôi tặng cho sư muội Thu Phiến của tôi vậy”, Lâm Chính đưa bông hoa tới trước mặt Thu Phiến. Thu Phiến giật mình, thật không ngờ chủ đề lại được chuyển qua mình. Cô gái đứng ngây ra.

“Từ từ đã”, Từ Tài Quang hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play