Những đệ tử khác thấy vậy thì đồng loạt đứng lên

“Đệ tử cũng đồng ý làm chứng, mong tôn trưởng minh giám”.

“Cả đệ tử nữa”.

“Đệ tử cũng vậy”.

Giọng nói vang lên không ngớt. Tiết Tường thấy vậy thì vui lắm. Có Từ Tài Quang ra mặt, những người đệ tử kia đương nhiên là sẽ giúp hắn.

Tứ tôn trưởng suy nghĩ. Một lúc sau ông ta phất tay: “Tiết Tường”.

“Đệ tử có mặt”.

“Cậu tới đây”

“Vâng!”, Tiết Tường vội vàng chạy tới.

Tứ tôn trưởng lão vén áo hắn ra và kiểm tra vùng ngực. Sắc mặt của ông ta biến hóa không lường: “Chỗ da này dường như mới được mọc ra”.

“Lẽ nào…”, Tứ tôn trưởng nhìn Lâm Chính và lắc đầu.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này có người có thể chữa lành vết thương của người khác chỉ trong vài phút ngắn ngủi sao!”, Tứ tôn trưởng lão lầm bầm, sắc mặt tái mét.

Những người bên dưới thấy vậy thì hoang mang: “Tứ tôn trưởng, sao thế?”

“Không biết”.

Có người ghé tới kiểm tra, một lúc sau Tứ tôn trưởng lên tiếng: “Đúng là trên người Tiết Tường không hề có vết thương. Bản tôn cần phải điều tra thêm”.

Dứt lời, hiện trường trở nên sôi sục: “Sao có thể như vậy được?”

“Chứng cứ rành rành như vậy cơ mà”.

“Tôn trưởng, mong tôn trưởng suy xét”.

Đám đông thất kinh. Lý Đào, Tiết Tường cũng cảm thấy không cam tâm. Liễu Như Thi và bà cụ Ôn thở phào.

Sự việc vẫn còn điều tra thì chưa chắc họ dính tội. Như vậy thì tạm thời Liễu Như Thi được an toàn rồi.

“Cảm ơn anh, Lâm Chính”, Liễu Như Thi nói và tỏ ra áy náy. Lần này, cô ấy lại khiến Lâm Chính bị liên lụy rồi.

Liễu Như Thi tự trách mình.

“Cảm ơn vẫn hơi sớm, sự việc vẫn chưa kết thúc đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Liễu Như Thi im lặng gật đầu.

Lâm Chính lên tiếng: “Tôn trưởng, chuyện này cần điều tra thì tạm thời Liễu Như Thi vô tội đúng không?”

“Đúng”.

“Vậy thì cho phép đệ tử đưa cô ấy về dưỡng thương, đợi điều tra kết thúc sẽ tiếp tục phối hợp”.

“Được!”, Tứ tôn trưởng đồng ý.

Đúng lúc này, Từ Tài Quang đột nhiên lên tiếng: “Tôn trưởng, Liễu Như Thi giết người giữa đám đông là điều không phải bàn cãi. Dù trên người Tiết Tường không có vết thương hoặc là cô ta không đâm trúng Tiết Tường nhưng nếu cứ thế thả cô ta ra thì chẳng ai có thể đảm bảo cô ta có hãm hại các đệ tử khác hay không. Vì vậy đệ tử xin tôn trưởng giam cô ta vào tử lao. Nếu không, những đệ tử khác e rằng sẽ ăn ngủ không ngon mất”.

Dứt lời, Liễu Như Thi tái mặt. Lâm Chính cũng vội nhìn Từ Tài Quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play