“Dù sao thì ông cũng thuộc về Nam Thành nhưng tôi muốn ông có thể tới Giang Thành”.

Từ Thiên nín thở, cười khổ: “Cậu Lâm. Cậu không hiểu những người như bọn tôi, không biết trong giới chúng tôi phức tạp như thế nào rồi. Tôi phải mất mấy chục năm mới có thể đứng vững ở Nam Thành, giờ sao lại muốn về Giang Thành chứ? Vậy thì vô lý quá. Ba thế lực lớn ở Nam Thành gồm có Xương Bá, Khổ Long, Cung Hỉ Vân đều là những thế lực kinh khủng. Bọn họ có mối quan hệ phức tạp, đóng rễ cũng đã sâu, tôi khó mà chen vào được. Cậu Lâm, Nam Thành vẫn nhỏ hơn Giang Thành, nếu tôi gia nhập Giang Thành, có khi có thể thay trời đổi đất những cũng rất dễ thịt nát xương tan như chơi”.

Từ Thiên dù sao cũng là kẻ lão làng, đi nhiều, biết nhiều.

Lâm Chính chỉ hỏi một câu: “Ông có muốn có Giang Thành không?”

Từ Thiên tim đập thình thịch. Một lúc sau, ông ta mới nói nên lời.

“Muốn”

“Cử người trông chừng ba kẻ đó. Trong vòng ba ngày, tôi muốn thế giới ngầm của Giang Thành đổi chủ”.

“Cậu Lâm, chuyện này…”

“Đợi điện thoại của tôi”, Lâm Chính quay người rời đi.

Từ Thiên há hốc miệng, không biết phải nói gì. Trong lòng ông ta cảm thấy hoang mang vô cùng.

“Cậu Lâm…Cậu ngây thơ quá”, Giang Thành không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Từ Thiên thở dài, lắc đầu.



Lâm Chính và Kỷ Văn quay về y quán của Lạc Thiên.

Lạc Thiên cũng đã trở về. Tiểu Đông giúp cô ấy băng bó và xử lý vết thương.

Lần này may mà Kỷ Văn chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không thì mấy người Lâm Chính sao có thể dễ dàng được thả ra như vậy được.

Sắc mặt của Lạc Thiên không được tự nhiên. Trông cô ta khá bất an.

“Lần này đắc tội với Nam Phái, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù. Đến cả ông nội cũng kiêng dè họ. Lâm Chính, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta có nên triển khai kế hoạch gì không?”

“Kế hoạch sao? Không cần đâu. Đây là Giang Thành, người của Nam Phái chưa tới mức dám vô thiên vô pháp. Lẽ nào ban ngày họ lại dám giết người? Cô yên tâm đi, không có chuyện gì hết”, Lâm Chính cười an ủi.

“Ý của anh là…”

“Y quán buôn bán như thường. Cô cũng đừng về nhà họ Lạc nữa, ở lại bệnh viện đi. Tôi sẽ dọn ra ngoài. Những chuyện khác cứ giao cho tôi”, Lâm Chính nói.

Lạc Thiên gật đầu, tỏ vẻ xấu hổ: “Thật ra anh cũng không cần dọn ra ngoài đâu”.

“Gì cơ”, Lâm Chính không nghe rõ.

“Không, không có gì…”, Lạc Thiên đột ngột xua tay nói dối.

Lâm Chính cảm thấy khó hiểu: “Lạc Thiên, cô hôm nay hơi kỳ lạ đấy”.

“Vậy…vậy sao? Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi. À mà…tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây”.

Lạc Thiên cười ái ngại, sau đó chạy ra khỏi phòng. Tiểu Đông đang thu dọn dụng cụ cũng cảm thấy hoang mang.

“Chị Lạc Thiên sao thế?”

“Tôi cũng không biết nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play