“Vâng giáo chủ”.

Rầm! Cánh cửa được đóng lại. Một cơn gió lướt ra khỏi Giang Thành. Thánh Nữ dìu cốc chủ lên một chiếc xe đã sắp xếp từ trước.

Nhìn cơ thể toàn máu của bà ta, Thánh Nữ cảm thấy không tin vào mắt mình. Đây lẽ nào là cốc chủ bất bại của họ sao?

“Cốc chủ không sao chứ?”, Thánh Nữ thận trọng hỏi.

“Không sao! Tôi đã quá khinh suất, để trúng kế của thần y Lâm. Khốn nạn thật!”

Cốc chủ bặm môi, đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực. Những vết thương không ngừng chảy máu. Bà ta ho khù khụ.

“Cốc chủ bớt giận. Thần y Lâm vốn giảo hoạt, cốc chủ không nhận biết được là điều đương nhiên. Lần sau ra tay, nhất định sẽ khiến anh ta chết không có đất chôn”.

“Lần sau ư? Hừ, tôi vốn tu tiên nên tâm không được có tạp niệm. Vậy mà thần y Lâm đã khiến tôi sinh tâm ma, ăn ngủ không yên, không thể nào bước vào được con đường tiên đạo. Hơn nữa thủ đoạn của kẻ này vô cùng quỷ dị, không thể cứ kéo dài tình hình được. Tôi phải giết chết cậu ta trong thời gian ngắn nhất có thể. Nếu không hậu họa sẽ khôn lường..”, cốc chủ bặm môi.

“Ý của cốc chủ là…”.

“Tôi phải sử dụng cấm thuật đó. Cô lập tức sắp xếp lấy 3000 người cho tôi. Nhớ là phải phù hợp với tiêu chuẩn đấy”, cốc chủ trầm giọng.

“Điều này…”, Thánh Nữ do dự.

“Sao? Có vấn đề gì à?”, cốc chủ quay qua nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lẹm.

Thánh Nữ lắc đầu: “Không phải, cốc chủ…tối sẽ sắp xếp ngay”.

“Vậy thì tốt”.

“Vậy chúng ta quay về cốc trước thôi”.

“Quay về cốc? Cô tìm chỗ nào không có người ở Giang Thành để tôi nghỉ ngơi là được. Phải rồi, 3000 người đó cô cũng phải tìm cách bí mật đưa tới chỗ tôi”, cốc chủ nói.

“Cái gì? Ở đây sao?”, Thánh Nữ bàng hoàng.

“Có vấn đề gì à?”

“Cốc chủ, nếu sử dụng cấm thuật đó ở Giang Thành mà để lộ ra thì kết cục không biết sẽ tệ tới mức nào”.

“Bớt nói nhảm lại. Bảo cô làm thì cô cứ làm đi. Một khi có cấm thuật gia trì, có sức mạnh của thần tiên thì tới khi đó tôi sẽ giết thần y Lâm được ngay, ai còn cản nổi tôi chứ”

“Cốc chủ”.

“Giờ cô lập tức điều người đi! Nhanh!”, cốc chủ không muốn nghe thêm. Thánh Nữ không dám cãi lại. Thế là Hồng Nhan Cốc bắt đầu điều động người đi xử lý.

Lâm Nhược Nam lúc này cũng lập tức gọi điện cho Lâm Chính.

“Sao? Tìm 3000 người tới Giang Thành? Hơn nữa…một nửa là đều mới gia nhập vào Hồng Nhan Cốc? Một nửa là bị bắt sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Đúng vậy! Lâm Chính, chắc chắn Hồng Nhan Cốc có kế hoạch gì đó! Anh phải cẩn thận đấy”, Lâm Nhược Nam vội nói.

“Có biết họ đang ở đâu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play