Kế hoạch của bà ta nghe có vẻ hoàn hảo nhưng hóa ra là vì bà ta đã khinh suất trước những cao thủ của Lâm Chính.

Một đường kiếm lao ra, người đàn ông với mái tóc dài xuất hiện ngay bên cạnh anh. Đó chính là thiên kiêu Băng Thượng Quân. Anh ta vung kiếm liên tục, đâm xuyên qua đám đông.

Chỉ vài đường kiếm mà tất cả những cao thủ của Hồng Nhan Cốc đang định tiếp cận Lâm Chính đã đổ rạp ra đất. Tất cả đều xuất hiện một vết cứa ở cổ.

“Cái gì”, đám đông bàng hoàng.

“Băng Thượng Quân ở đây, ai dám làm hại thần y Lâm?”

“Băng Thượng Quân sao?”

Cốc chủ giật mình. Có người này ở đây thì người của Hồng Nhan Cốc sao có thể đối phó với Lâm Chính được.

Lâm Chính không ngừng trị liệu cho Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Hai người họ chẳng khác gì những người bất tử.

Tình hình vô cùng bất ổn. Cốc chủ cảm thấy bất lực.

“Đầu hàng đi”, Lâm Chính hét lớn.

Cốc chủ nghiến răng, im lặng.

Hồng Nhan cốc lúc này đã rơi vào đường cùng. Muốn giết chết Lâm Chính thì bị Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương ngăn lại. Bà ta căn bản không có cơ hội.

Người của bà ta không thể nào hạ gục Băng Thượng Quân được. Giờ muốn tiêu diệt Lâm Chính thật chẳng khác gì khó như lên trời.

Cốc chủ đã bị thương nặng. Mặc dù chưa chết nhưng chắc chắn là cơ thể không còn là đao thương bất nhập nữa. Lúc này là lúc giết bà ta thích hợp nhất.

Cốc chủ không phải là kẻ ngốc. Nếu cứ tiếp tục liều mạng thì bà ta sẽ gặp nguy hiểm thật sự. Chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị xử lý ngay. Vì kế hoạch lâu dài thì đành phải tìm cách rời đi thôi.

“Thần y Lâm, tôi thừa nhận hôm nay cậu đã thắng. Nhưng tôi không tin cậu có thể thắng được mãi. Đợi vết thương của tôi hồi phục, tôi nhất định sẽ khiến cậu thịt nát xương tan. Cậu chuẩn bị đi, dù cậu có dựa vào đám nhà báo thì tôi cũng không tha cho cậu đâu”, cốc chủ gầm lên, quay người định bỏ chạy.

“Bảo vệ cốc chủ”, người của Hồng Nhan Cốc hét lên.

Các thành viên lao ra cửa, chặn Lâm Chính, không cho tiếp cận với cốc chủ. Bọn họ hành động quên mình.

“Đuổi theo”, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương không dám chần chờ, lập tức lao lên.

“Huyết Cốt Đại Trận”, những thành viên còn lại biết sức mạnh của hai người kia vô cùng khủng khiếp nên đã thi triển đại trận, dùng thể xác để ngăn lại.

Mặc dù Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương này có thực lực siêu phàm nhưng đối phương lại không sợ chết thế kia thì vẫn ngăn được hai người bọn họ.

“Cút hết ra cho tôi”, Nguyên Tinh hét lớn, tung một đấm về phía trước.

Rầm! Cả đội hình của Hồng Nhan Cốc bị đấm nát thịt, máu bắn tung tóe nhưng họ vẫn không hề đổ xuống mà ngược lại quấn chặt hai tay vào người Nguyên Tinh Và Tào Tùng Dương, không cho họ đuổi theo cốc chủ.

Hai người cuống cả lên, cố gắng giãy ra nhưng vô ích. Lâm Chính không vội mà chỉ lẳng lặng nhìn về hướng cốc chủ bỏ đi: “Khống chế những người này trước, còn cốc chủ…thì bà ta không chạy thoát được đâu!”

“Giáo chủ, hôm nay không trừ khử người phụ nữ này thì về sau sẽ để lại hậu họa rất lớn đấy”, Nguyên Tinh đấm một thành viên của Hồng Nhan Cốc và hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play