“Hự…”, ông Hầu không kịp phản ứng, bị lôi vào trong, cả người đập mạnh xuống đất. Ông ta đang định bò dậy thì đã lại bị đạp mạnh xuống.

“Cốc chủ tha mạng”, ông ta chẳng buồn suy nghĩ, cứ thế hét ầm lên.

“Ồ?”

Cốc chủ đang định giẫm nát đầu của ông Hầu bèn dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị: “Sao? Tới lúc này rồi mới biết xin tha à? Có phải là muộn quá rồi không?”

“Ông Hầu”, người của Cô Phong kêu lên.

“Tất cả còn không mau dừng tay?”, cốc chủ cười nói.

Người của Cô Phong tái mặt, nhưng cuối cùng cũng phải dừng lại. Thế nhưng bọn họ vẫn siết chặt kiếm trong tay và bao vây cốc chủ. Tuy nhiên những cô gái mặc áo đỏ đã tiến tới bảo vệ cho bà ta.

“Thả ông Hầu ra”, Nguyên Kim Thạch hét lớn.

“Thả ông ta? Ha ha, nằm mơ đi! Ông ta phải chết. Các người cũng phải chết. Mỗi người ở đây, chỉ cần không phải là người của Hồng Nhan Cốc thì đều phải chết”, đôi mắt cốc chủ ánh lên sát ý. Bà ta dồn toàn lực để lấy mạng ông Hầu.

Đám người Nguyên Kim Thạch thất kinh. Bọn họ không biết tại sao cốc chủ lại khủng khiếp như vậy. Bỗng nhiên ông Hầu hét lớn: “Cốc chủ, nếu bà không giết tôi thì tôi có thể mang lại lợi ích mà bà không ngờ tới”.

“Tôi không thiếu gì cả, những thứ rách nát của ông, tôi không thèm”.

“Cốc chủ, bà đã lấy được lợi lạc từ thần y Lâm, tại sao còn không chịu buông tha cho chúng tôi”, ông Hầu bặm môi, cảm thấy tòan thân ớn lạnh.

Giờ thì đến ngay cả ông ta cũng không biết phải làm thế nào để sống sót. Thế nhưng không ngờ cốc chủ lại chau mày: “Tôi lấy được lợi ích của thần y Lâm từ lúc nào thế?”

“Bà không lấy được sao? Tôi tận mắt nhìn thấy bà truy sát thần y Lâm mà. Tới khi chúng tôi tới đây thì thần y Lâm đã không thấy đâu nữa mà ngược lại còn bị người của bà bao vây. Thần y Lâm không chết trong tay bà thì chẳng lẽ cậu ta lại chạy thoát được sao?”, ông Hầu lập tức nói.

Dứt lời, sắc mặt của cốc chủ trở nên vô cùng khó coi: “Xem ra chúng ta bị trúng kế rồi”.

“Trúng kế sao?”

“Có một người tự phong là người của Cô Phong tới áp sám tôi, bị tôi bắt được. Sau đó người này nói là hắn do các người cử tới. Căn cứ của Cô Phong nằm ở sơn trang Tuệ Nguyên. Nếu như các người cũng bị lừa thì có nghĩa là mọi việc đều do thần y Lâm sắp đặt, để khiến Hồng Nhan Cốc và Cô Phong chém giết lẫn nhau”, cốc chủ tức giận nói.

“Hả?”, đám đông tái mặt.

“Thần y Lâm, cậu ở đâu? Mau cút ra đây cho tôi”.

Cốc chủ nhìn bốn phía và gầm lên. Bà ta tin Lâm Chính đang trốn ở đâu đó và quan sát mọi chuyện.

“Trần Gia Minh”.

Lúc này, ông Hầu đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn hét lớn: “Bắt cái tên Trần Gia Minh đó cho tôi”.

“Vâng”, Kim Nguyên Thạch nhanh tay nhanh mắt, lập tức chạy tới bắt Trần Gia Minh và ấn dúi về phía trước.

“Thần y Lâm, cậu chính là thần y Lâm”, ông Hầu chật vật bò dậy và hét lớn.

“Tôi…tôi không phải!”, người tên là Trần Gia Minh run rẩy hét lớn.

Thế nhưng ông Hầu không tin, chỉ chưởng thẳng vào ngực người này. Trần Gia Minh nôn ra máu, chết ngay tại chỗ.

Ông Hầu giật mình. Thần y Lâm lại chết dễ dàng như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play