Nhưng anh ta lại nói anh sắp tiêu đời?

Nghĩa là sao?

“Sao nào? Lâm Chính, anh vẫn chưa biết gì sao? Bây giờ đã có một nhân vật lợi hại nhắm tới thần y Lâm! Chắc chắn bà ta sẽ tìm tới gây rắc rối cho cô Tô Nhu, lợi dụng cô ấy để ép thần y Lâm phải nghe lời. Nếu anh ở bên cạnh cô Tô Nhu, thì chẳng phải cũng tiêu đời sao? Những người đó không phải hạng dễ dây vào! Giết người không chớp mắt! Nếu anh muốn sống sót thì hãy mau tránh thật xa cô Tô Nhu, nếu không không ai giúp được anh đâu!”, người đàn ông khẽ cười, nheo mắt nói với Lâm Chính.

“Vậy sao? Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng chuyện của tôi và vợ tôi chưa đến lượt người ngoài nhúng tay, chào anh”.

Lâm Chính trầm giọng nói, định kéo Tô Nhu rời đi.

Tô Nhu do dự một lát rồi vẫn đi theo anh.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính và Tô Nhu định rời khỏi nhà hàng, thì ở cửa bỗng xuất hiện một bóng dáng cao to chặn đường đi của hai người.

“Hử?”.

Lâm Chính bỗng nhíu mày.

“Anh Lâm, tôi nghĩ người nên rời đi là anh, nếu không vì nể mặt cô Tô, thì chắc là bây giờ anh đã nằm đo đường rồi. Anh đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, tôi và cô Tô còn có chuyện cần bàn, anh hãy mau biến đi”, người đàn ông ngồi trên ghế, lấy khăn lau miệng, mỉm cười.

Ánh mắt Lâm Chính đầy lạnh lẽo.

Nhưng anh đã kịp thời kiềm chế.

Nếu không lo lắng đến việc bị lộ thân phận, thì sao Lâm Chính có thể nhịn được chứ?

Nếu để cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì bà ta sẽ lập tức ra tay với Tô Nhu và tất cả những người bên cạnh cô.

Đến lúc đó, ngay cả Lạc Thiên cũng không thoát khỏi độc thủ của bà ta.

Tuy hiện giờ Lâm Chính rất muốn nói thật mọi chuyện, nhưng đang là thời kỳ mấu chốt, nên anh vẫn phải che giấu thân phận.

Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ cách giải quyết cục diện này.

Nhưng Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói: “Anh Chu, anh làm gì vậy? Lẽ nào anh muốn hạn chế sự tự do của chúng tôi? Anh có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không?”.

“Cô Tô Nhu, cô có thể báo cảnh sát, nhưng e là cô không gánh nổi hậu quả đâu. Để tôi nói thẳng vậy, tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô đưa tôi đến gặp thần y Lâm, tôi muốn hợp tác với anh ta. Nếu cô từ chối hoặc báo cảnh sát, khiến tôi không vui, thì tôi chỉ có thể quay mũi giáo đứng về phía kẻ thù của anh ta. Đến lúc đó, thần y Lâm không chỉ phải đối phó với kẻ thù của mình, mà còn cả tôi nữa. Tôi không nghĩ đây là chuyện tốt đối với thần y Lâm đâu, cô thấy sao?”, người đàn ông bình tĩnh cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu được rốt cuộc anh ta có ý gì.

Nhưng cô biết được một điều.

Hình như thần y Lâm đang gặp nguy hiểm.

Tô Nhu nhìn người đàn ông đang chặn ở cửa.

Đó là một người đàn ông khỏe mạnh, mặc áo ba lỗ màu đen, vai u thịt bắp, nhìn rất cường tráng.

Lúc này trời đã vào đông, nhưng anh ta chỉ mặc ít như vậy, trên làn da còn tỏa ra khí nóng, hiển nhiên không phải là người bình thường.

Cô ngập ngừng một lát rồi quay đầu nhìn Lâm Chính, dè dặt hỏi: “Lâm Chính, anh thấy sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play