Nhưng cái giá phải trả là khí ý của anh cũng sắp bị đánh tan, khiến không khỏi lùi lại, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Khí tức sắp cạn kiệt rồi!

Một khi khí tức cạn kiệt thì không thể duy trì cơ thể võ thần nữa.

Nếu vậy thì Lâm Chính chỉ có thể chờ chết!

Làm sao bây giờ?

Anh đã bị dồn vào đường cùng!

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nắm tay siết chặt.

Bỗng dưng.

Anh nhớ ra gì đó, nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, rồi quay phắt đầu, bỏ chạy!

“Đồ hèn!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn: “Chỉ tiếc là cậu không chạy được đâu!”.

Dứt lời liền đuổi theo.

Hôm nay, không giết được thần y Lâm thì bà ta tuyệt đối không dừng tay!

Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã làm cạn kiệt hai phần ba sức lực của Lâm Chính, lại thêm chiêu thức của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chủ yếu dùng để tiêu hao, khí tức trong người Lâm Chính đã bị rút đi từ lâu, tiêu hao rất nhiều, khó mà duy trì được cơ thể võ thần nữa.

Cơ thể võ thần tuy mạnh, nhưng phải lấy khí làm cơ sở.

Nếu khí lực nội kình của Lâm Chính không đủ thâm hậu, thì cơ thể mạnh hơn nữa cũng không đủ khiến anh trở nên vô địch.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết rõ điều này, nên tấn công không ngừng, khiến Lâm Chính vô cùng chật vật.

Tuy cơ thể võ thần không kiên trì được bao lâu, nhưng vẫn còn.

Thế nên bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa thể giết được Lâm Chính.

Lâm Chính cố chịu đựng sự tấn công của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tháo chạy ra ngoài sân bóng đá.

Anh cởi bộ vest trên người ra, kéo ống tay áo xuống che mặt.

Hành động này khiến cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó hiểu.

Anh định làm gì vậy?

Nhưng lúc này, bà ta cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, tiếp tục truy kích.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, hất tung cánh cửa chạy ra ngoài.

Bên ngoài sân bóng đá, cảnh sát đã giăng dây cảnh giới.

Rất nhiều cảnh sát đang có mặt, còn có không ít người của giới võ đạo.

Dù sao trong sân bóng cũng xảy ra sự việc nghiêm trọng là người của giới võ đạo giết người, đương nhiên không thể chỉ dựa vào người bình thường để ứng phó chuyện này được.

Nhưng so với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, những người trong giới võ đạo được chính quyền gọi đến có thực lực thua kém rất nhiều.

“Ai vậy?”.

“Đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”.

Cảnh sát bên ngoài quát lớn.

Nhưng hai người vẫn bỏ ngoài tai.

Lâm Chính tung người nhảy lên nóc một chiếc xe, rồi lao ra đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play