“Xem ra cốc chủ bị trúng kế rồi. Hóa ra thần y Lâm định giết người trong im lặng, nhưng tôi nói cho các người biết, Hồng Nhan Cốc sẽ không bị xử lý một cách đơn giản như vậy đâu. Các người sẽ phải trả giá đấy”.
Người này lên tiếng. Phía sau có hai người vừa mới đầu hàng bỗng lao ra ngoài định bỏ chạy. Những người xung quanh lập tức giơ súng lên bắn.
Một người của Hồng Nhan Cốc nhảy bật lên, lăn ra ngoài đường.
“Đuổi theo!”, những người khác hô lên và chạy ra ngoài.
Băng Thượng Quân đấm vỡ tường lao ra. Đối phương nào phải là đối thủ của thiên kiêu chứ. Cô ta bị Băng Thượng Quân đuổi kịp và tát cho một phát ngã ra đất.
“Đầu hàng thì không chết”, Băng Thượng Quân hét lớn.
“Mơ đi, ha ha…”, người này bật cười sau đó ngã ra đất, cơ thể co giật, máu từ lưng túa ra.
“Đây là…”, những người chiến sĩ khác giật mình.
“Cô ta đã uống một loại độc dược làm mục rữa cơ thể. Với mức độ này thì dù có là thần y Lâm ở đây cũng không cứu được. Xem ra cốc chủ đã sớm chuẩn bị độc dược cho những người đệ tử này rồi. Bọn họ sẽ không bao giờ đầu hàng…”, Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Tàn ác đến vậy sao?”
“Không bắt sống được thì thôi vậy. Dù sao cứu được con tin là được rồi. Mau đưa bọn họ về đi, lấy khẩu cung, thu thập chứng cứ chuẩn bị lật đổ hồng Nhan Cốc”.
“Rõ!”
Rầm!
Một tiếng động nữa vang lên.
Lâm Chính bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất.
Người ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính bò dậy, lúc này trong cơ thể anh sôi trào, vô cùng đau đớn.
Nhưng từ ngoài nhìn vào lại không có vết tích nào, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Nhiều người nhìn vào cảm thấy có lẽ Lâm Chính không bị thương.
Lâm Chính và cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã giao đấu với nhau hơn mười phút.
Dù Lâm Chính tấn công thế nào cũng không thể làm bị thương đến cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ngược lại Lâm Chính không đỡ được bất cứ đòn tấn công nào của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn!
Đây còn là đơn phương chịu đòn.
Lâm Chính nghiêm ánh mắt.
Anh rất muốn nôn ra máu, để mọi người biết thật ra mình đã bị nội thương nghiêm trọng, có cớ để dừng chiến đấu.
Nhưng dù trong cơ thể có đau thế nào, anh cũng không nôn ra được máu.
Lâm Chính biết đây là do xảo kình của cốc chủ Hồng Nhan Cốc gây ra.
“Được rồi! Không cần đánh nữa! Tôi tuyên bố người thắng là cô Tiêu Bất Hồng!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT