“Không thể đi sao? Sao thế? Chủ tịch Lâm đồng ý rồi à?”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.

“Điều này…”, Từ Thiên không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Tôi đồng ý với cô”.

Dứt lời Từ Thiên hóa đá. Cả hiện trường cũng im phăng phắc. Đến ngay cả cốc chủ cũng giật mình.

Cậu ta đồng ý thật sao? Thế nhưng điều này lại nằm ngoài dự liệu của cốc chủ. Lẽ nào người họ Lâm này cho rằng bà ta không dám giết cậu ta?

Cốc chủ chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Bà ta tin thần y Lâm không phải là kẻ ngốc. Đối phương dám đồng ý thì chắc chắn là vì đã có sự chuẩn bị.

“Nếu cô Tiêu muốn cọ xát thì tôi hoàn toàn đồng ý. Hay là thế này, sau ba ngày nữa cuộc quyết đấu sẽ chính thức được diễn ra”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Ba ngày không được, muốn đánh thì ngay bây giờ”, cốc chủ đáp lại.

“Bây giờ à…có đường đột quá không”, Lâm Chính tỏ vẻ khó xử.

“Vậy là anh nuốt lời?”

“Ha ha, cô Tiêu đã sốt ruột như vậy thì được. Từ Thiên, ông đi sắp xếp đi. Ngoài ra còn mời cả vị đó tới làm người làm chứng nữa”, Lâm Chính mỉm cười.

“Vâng, chủ tịch”, Từ Thiên do dự, sau đó gật đầu và quay người rời đi.

“Vị đó sao?”, cốc chủ đanh mặt, cảm giác như mình lại bị lọt vào cái hố do Lâm Chính tạo ra.

Thế nhưng lúc này bà ta đã hết đường lui rồi. Bao nhiêu con mắt thế này nếu bà ta mà nhượng bộ thì khác gì tự tát vào mặt mình?

“Chúng ta quyết đấu ở đâu?”, cốc chủ hỏi.

“Bên cạnh khách sạn có một sân thi đấu, vừa hay không có trận nào. Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta mượn sân bóng để làm võ đài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.

“Xem ra anh chọn tổ chức ở đây đón tiếp tôi cũng là vì đã có dự tính từ trước rồi nhỉ”, cốc chủ điềm đạm nói.

“Đương nhiên rồi. Sao? Cốc chủ có hài lòng không?”, Lâm Chính nói.

“Hài lòng! Vô cùng hài lòng. Anh cũng có lòng quá, thế nên tôi sẽ để anh sống thêm vài tiếng nữa”.

“Sống thêm vài tiếng nữa sao? Ý của cốc chủ là gì?”

“Ý còn chưa đủ rõ ràng sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi đã kiên nhẫn lắm rồi, cùng anh diễn kịch lâu như vậy nhưng anh cũng biết rõ tôi đấy, tôi không thể nào diễn tiếp được nữa. Trước 12 giờ hôm nay tôi sẽ xử lý anh. Dù anh có tìm ai tới hay bao nhiêu người tới bảo vệ thì tất cả đều vô ích thôi. Tôi muốn giết anh thì đến cả Đại La Kim Tiên cũng không bảo vệ nổi”, cốc chủ nheo mắt cười, nói với Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng, sau đó lắc đầu: “Cốc chủ, mặc dù trước đây chúng ta có hiểu lầm nhưng tôi cảm thấy đâu phải không giải quyết được. Tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ? Hà tất phải giết qua giết lại? Hòa bình không phải tốt hơn sao?”

“Thần y Lâm, anh cảm thấy anh đủ tức cách nói chuyện với tôi sao? Lần trước anh làm loạn ở Hồng Nhan Cốc, giết chết bao nhiêu đệ tử của tôi, còn khiến tôi mất đi cả uy thế, lẽ nào tôi lại có thể để anh sống yên. Hơn nữa cơ thể của anh đã tu luyện tới một mức độ rất tuyệt rồi, tôi giết anh làm thuốc, giúp tôi trở thành thần tiên nữa chứ. Vì vậy dù thế nào thì anh cũng phải chết thôi”, cốc chủ nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Cốc chủ đề xuất quyết đấu, khiến tin tức này được đưa lên hàng đầu, và trở thành một trong 10 tít báo hot nhất trên mạng: “nữ chính mới của Chiến Hổ 2 Tiêu Bất Hồng là cao thủ”.

Toàn bộ người dân đều theo dõi bà ta. Đương nhiên màn quyết đấu cũng gây ra cơn chấn động trước giờ chưa từng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play