Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Hoành Dạ ngay tại trung tâm của thành phố Giang Thành.
Hôm nay Lâm Chính đã bao trọn khách sạn. Cả tầng lầu sáng lấp lánh, trang hoàng sang trọng, nhân viên ăn mặc chỉnh chu đứng xếp thành hai hàng.
Tống Kinh dẫn đoàn người bao gồm nhà báo và người của Hồng Nhan Cốc vào trong. Toàn bộ nhân viên đồng loạt cúi người
“Kính chào quý khách”, nhân viên mỉm cười, đồng loạt lên tiếng.
Người quản lý chạy tới: “Đạo diễn Tống, chào ông. Tôi là giám đốc của khách sạn, tôi họ Trương”.
“Giám đốc Trương phải không? Sắp xếp ổn cả chưa?”
“Đã sắp xếp theo sự dặn dò của đạo diễn rồi. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, giám đốc Trương cúi người nói.
“Vậy lập tức mở tiếc đi. Nào cô Tiêu, xin mời”, Tống Kinh cười ha ha, lập tức đưa đoàn người của Hồng Nhan Cốc vào vị trí.
Ngay sau đó người của các đơn vị truyền thông cũng được sắp xếp vây lấy đoàn người Hồng Nhan Cốc. Những người này là những người đầu tiên có mặt, ai cũng vô cùng kích động. Thế nhưng họ vẫn không quên nhiệm vụ của mình, lập tức lắp đặt máy móc. Tất cả các thiết bị đều được chĩa thẳng về phía cốc chủ. Ngoài ra, còn có một lượng lớn những nhà báo khác đang có mặt. Sau đó là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Những ngôi sao các cũng tới tham dự dưới lời mời của Tống Kinh. Cả hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt. Các thể loại đều có.
Nhưng dù những nhân vật khác có tỏa sáng thế nào thì cũng không thể bằng tiêu điểm là cốc chủ Hồng Nhan Cốc được.
Vô số cặp mắt đổ dồn về phía bà ta. Có nhiều người mon men muốn kết giao. Thế nhưng…cốc chủ giống như một người băng, dù có ai chạy tới thì bà ta cũng mặc kệ, chỉ ngồi im nhắm mắt dưỡng thần.
Đạo diễn Tống cũng không nói chuyện với bà ta. Ông ta không muốn làm những chuyện vô vị. Tuy nhiên hành động của cốc chủ khiến không ít người để ý.
“Người phụ nữ này tới từ đâu vậy? Ngạo mạn quá? Đến cả ông Lưu chào hỏi mà cũng mặc kệ...”
“Ông Lưu sao? Hừ, ông ta là gì chứ? Tôi thấy sếp Mao đưa danh thiếp mà đối phương còn chả buồn nhìn kia kìa”. . Xi𝘯 hãy đọc t𝗿uyệ𝘯 tại [ T𝗿𝗨𝘮 T𝗿uye𝘯﹒𝓥𝘕 ]
“Người phụ nữ này là ai thế? Ngầu vậy”.
“Không biết nữa. Nhưng theo tôi thấy thì chắc chắn là không phải người bình thường. Ông nghĩ xem, cô Tô Dư trong Chiến Hổ 1 diễn tốt như vậy mà tới phần hai lại đổi diễn viên. Ông không thấy trên mạng đang bùng nổ à. Fan của cô Tô Dư đang làm loạn kia kìa.
“Tôi thấy tốt nhất đừng động vào cô ta”.
Quan khách xì xầm. Trên mạng cũng không có ít người thảo luận về cốc chủ.
Nhưng đúng lúc này hiện trường trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính.
“Chủ tịch Lâm tới rồi”, không biết là ai đã hô lên. Ngay sau đó là một bóng hình ngời ngời khí chất cũng với các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa bước vào. Toàn bộ quan khách đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.
“Chủ tịch Lâm”.
“Chủ tịch Lâm”.
“Ha ha chủ tịch vẫn phong độ y như vậy”, một số người hô vang.
Lâm Chính mỉm cười. Có không ít cô gái mặt đỏ bừng khi nhìn anh. Khuôn mặt anh đẹp không tỳ vết. Đương nhiên, vẫn còn một ánh mắt nhìn anh chăm chăm từ đầu tới cuối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT