Mặc dù Hồng Nhan Cốc là tông phái ẩn thế với thế lực hùng hậu và luôn tìm kiếm thiên đạo nhưng bọn họ cũng không dám xe thường đội phán quyết Thiên Khải.

Dù sao thì Hồng Nhan Cốc cũng chuẩn bị tham gia đại hội. Nếu không họ đã không điên cuồng thu nạp thành viên mới như thế.

Cốc chủ cũng hiểu rất rõ về thực lực của đại hội. Bà ta biết bọn họ không dễ gì đối phó với thế lực siêu cấp như thế.

“Đội phán quyết Thiên Khải sao lại xuất hiện ở đây?”

“Bọn họ định làm gì?”

Vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ trung niên khẽ hỏi: “Cốc chủ, giờ phải làm sao?”

“Không manh động”, cốc chủ thản nhiên nói rồi bước lên nhìn chăm chăm đội phán quyết.

“Các người đại diện cho đại hội sao?”, bà ta điềm đạm hỏi.

“Đương nhiên! Cốc chủ, bà phá vỡ quy định của đại hội, tôi ra lệnh cho bà lập tức quay về Hồng Nhan Cốc, không được tiếp cận Giang Thành nữa. Nếu không, chúng tôi sẽ trừng phạt các người theo quy định của đại hội. Nghe rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết hét lớn.

“Vi phạm quy tắc của đại hội? Quy tắc gì?”, cốc chủ thản nhiên hỏi.

“Đại hội sắp diễn ra, không cho phép bất cứ thế lực lớn nào đi chèn ép các thế lực nhỏ. Đối với những kẻ gây ra tình hình nghiêm trọng thì sẽ cử đội phán quyết can dự giải quyết”.

“Nhưng chúng tôi gần đây có đàn áp hay thôn tính thế tộc nào đâu. Sao các người cho rằng tôi tới Giang Thành gây phiền phức vậy?”, cốc chủ nheo mắt hỏi.

Đội trưởng đội phát quyết chau chặt mày. Thế nhưng người này nhanh chóng hừ giọng: “Cốc chủ, có phải bà đang nghi ngờ sự công bằng của đội Thiên Khải không?”

“Sao thế? Tôi không có quyền đó sao?”, cốc chủ thản nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên là không! Vì đội Thiên Khải không bao giờ sai. Nếu như các người chuẩn bị tham gia đại hội thì phải tuân thủ quy tắc của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ tước quyền tham gia của Hồng Nhan Cốc. Rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng nói.

“Các người nói cái gì?”, cốc chủ nheo mắt hỏi lại, đôi mắt hừng hực sát ý.

“Sao? Có vẻ cốc chủ cảm thấy bất mãn với phán quyết của chúng tôi nhỉ?”, đội trưởng cũng không hề khách khí, lập tức đối chất với bà ta.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị. Người của Hồng Nhan Cốc cũng trở nên căng thẳng.

Thấy vậy, cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Tôi chưa gặp đội phán quyết Thiên Khải bao giờ. Nếu các người có thể chứng minh mình đúng là đội phán quyết thì tôi sẽ không ra tay với thần y Lâm nữa. Thế nào?”

“Tôi muốn các người lập tức quay về”, đội trưởng đội phán quyết quát lớn.

“Quay về? Sao? Đến cả việc tham quan Giang Thành mà tôi cũng không có đủ tư cách sao? Giờ tôi thấy các người nên tìm cách chứng minh thân phận đi. Nếu trong một phút không thể chứng minh thì đừng trách tôi vô tình”, cốc chủ lạnh lùng nói.

Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết giật mình. Tự mình chứng minh sao? Đây chẳng qua là cái cớ mà thôi. Cốc chủ đã quyết định ra tay, nhưng bà ta cần một lý do. Để đến khi đại hội hỏi lại thì bà ta có thể có cớ mà cãi.

Đội trưởng đội phán quyết giờ có chứng minh thế nào thì bà ta cũng sẽ lựa chọn không tin. Bởi vì đúng là bà ta từng gặp đội phán quyết Thiên Khải. Tuy nhiên không biết thì không có tội mà, nên bà ta sẽ lấy lý do này ra để làm cái ớ.

Tới khi đó dù đại hội có trừng phạt thì cũng không sao. Bà ta tin lúc này bản thân bà ta chẳng còn gì phải sợ đại hội nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play