“Ha ha, thế này thì nhằm nhò gì? Chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, y thuật của Nam Phái tôi, có thể hồi sinh người chết cũng không phải là quá. Ông yên tâm, cô ta không chết được đâu, chỉ là cho một bài học nhỏ thôi. Cô gái này tính tình mạnh mẽ, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì lúc đến Nam Phái cô ta chỉ càng gây nhiều chuyện hơn. Nếu chọc giận người Nam Phái, thì nhà họ Lạc ông sẽ gặp họa đấy. Tiền bối Lạc, tôi đây cũng là muốn tốt cho nhà họ Lạc các ông thôi”, Tư Đồ Kính cười nói.
Lạc Bắc Minh trầm ngâm một lát, vẫy tay: “Đưa cô chủ đi băng bó”.
“Vâng, ông chủ”.
“Khỏi cần băng bó đi, làm gì có nhiều thời gian như vậy”.
Tư Đồ Kính bước tới, rút chiếc kéo ra khỏi bụng dưới của Lạc Thiên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Lạc Thiên đau đến mức nằm co quắp dưới đất, máu tươi vương vãi, gần như ngất đi.
Đám người giúp việc xung quanh đều tức giận bất bình.
Chỉ thấy Tư Đồ Kính rút từ trong nan quạt của chiếc quạt gấp ra một chiếc châm bạc nhỏ dài, đâm vào vùng bụng Lạc Thiên. Chỗ đó lập tức ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn đau.
Còn không cho băng bó?
“Về Nam Phái đã, Lạc Thiên, lập tức đi theo tôi!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Hắn muốn Lạc Thiên rời khỏi Giang Thành với hắn trong tình trạng đau đớn như vậy!
Thật là độc ác!
Còn khiến Lạc Thiên khó chịu hơn là giết cô.
“Ông nội…” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
A Chức2.
Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy3.
Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô4.
Em Quyến Rũ Hơn Họ=====================================
Lạc Thiên nhìn Lạc Bắc Minh với vẻ mặt đau khổ.
Nhưng Lạc Bắc Minh lại liếc sang bên cạnh, phớt lờ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Lạc Thiên.
“Ông nội, lẽ nào ông muốn cháu chết thật sao?”.
“Đi theo cậu chủ Tư Đồ thì cháu không chết được đâu, nhưng nếu cháu cứ tùy hứng như vậy, thì chắc chắn phải chịu không ít khổ sở”, Lạc Bắc Minh mặt không cảm xúc nói.
Lạc Thiên hoàn toàn hết hy vọng.
Bây giờ cô muốn chết cũng không chết được, muốn lôi Tư Đồ Kính chết cùng cũng không xong.
Cho dù muốn thuận theo Tư Đồ Kính, đứng dậy rời Giang Thành đến Nam Phái, thì cũng vô cùng khó khăn.
Bây giờ nên làm gì đây?
Lạc Thiên nhắm mắt.
Đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng chạy vào.
“Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!”.
“Hử?”.
Lạc Bắc Minh nhíu mày: “Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”.
“Tôi vừa nhận được điện thoại, tất cả các hiệu thuốc, y quán của chúng ta trên toàn tỉnh… bị kiểm tra đột xuất, đồng thời bị yêu cầu dừng bán đóng cửa phối hợp điều tra, bên trên nói chúng ta bị nghi ngờ buôn bán thuốc giả”, quản gia gấp gáp nói.
“Có chuyện này sao?”.
Khuôn mặt Lạc Bắc Minh cứng đờ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT