Tô Nhu hít một hơi thật sâu, quay đầu định bỏ chạy. Nhưng cánh cửa đã bị khóa bên ngoài. Một cô gái yếu ớt như cô sao có thể phá cửa rời đi được.

“Cô Tô, đừng phí sức nữa. Đã tới đây rồi thì ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi đi, đừng để chúng tôi hành động thô bạo”, người đàn ông tóc mào gà cười hi hi.

“Các người…các người định làm gì?”, Tô Nhu run rẩy thò tay vào trong túi định gọi điện thoại báo cảnh sát. Thế nhưng sau khi cô khẽ ấn thì điện thoại không hề có bất kỳ phản ứng gì. Ngược lại nó kêu xì một tiếng giống như bị bốc cháy, khiến đầu ngón tay cô nóng bỏng.

“Á!”, Tô Nhu hết hồn, vội vàng rút tay ra. Chiếc điện thoại cũng rơi xuống đất, bốc khói xanh lét.

Tô Nhu trố tròn mắt, nhìn bằng vẻ không dám tin. Chiếc điện thoại của cô là được đặt thiết kế. Mua về chưa dùng được bao lâu nên không thể nào xảy ra vấn đề về chất lượng như thế được.

“Chuyện gì vậy?”, Tô Nhu lầm bầm.

“À, không có gì, chỉ là chút trò của dân hacker thôi mà”, một cô gái để tóc mái che kín một bên mắt, ngậm kẹo mút nói: “Tôi chỉ xâm nhập vào hệ thống điện thoại và phá hủy nó thôi. Cô muốn báo cảnh sát à? Tôi thấy cô nên từ bỏ ý định đó đi!”

Nghe tới đây, Tô Nhu đã hoàn toàn hiểu ra cô đã bị đám hacker này lừa gạt. Hơn nữa đám người này còn không phải là hacker thông thường…

“Rốt cuộc các người muốn gì?”, Tô Nhu cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.

“Cô yên tâm. Cô Tô, thực ra chúng tôi không có hứng thú lắm với cô mà hứng thú với người đàn ông họ Lâm kia”, người đàn ông tóc mào gà mỉm cười.

Tô Nhu bàng hoàng, run rẩy nói: “Các người muốn làm gì thần y Lâm?”

“Cô Tô Nhu, tiếp theo, hi vọng cô ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi. Chỉ cần cô làm tốt thì chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, nếu không thì có thể cô sẽ bị chia thành 108 mảnh đấy”, người đàn ông để tóc mào gà mỉm cười và phất tay: “Đưa cô ta đi”.

“Vâng!”, vài người dàn ông bước tới, trói Tô Nhu lại và dẫn đi.

Đúng lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên:“Các người cũng to gan nhỉ. Dám động vào cô ấy?”

Nghe thấy âm thanh này, tất cả đều giật mình quay qua nhìn. Họ thấy cánh cửa đột nhiên bị phá hỏng.

Cả cánh cửa đổ rầm xuống, bụi cát bay mịt mù. Một bóng hình bước ra.

“Thần y Lâm”, có người hét lớn.

Người có mặt chính là Lâm Chính. Nhưng anh xuất hiện trong hình dáng của chủ tịch Lâm.

Thực ra anh cũng đã nghĩ tới việc dùng hình dạng của Lâm Chính, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao theo như những gì Kỷ Văn và Khang Gia Hào nói, đám người bắt cóc Tô Nhu là những hacker hàng đầu trong nước, nếu như để họ biết được thì có lẽ chỉ cần 10 giây thôi là việc Lâm Chính chính là thần y Lâm sẽ được truyền đi khắp cả nước.

Bọn họ có thể phá hủy một chiếc máy điện thoại trong vài giây, có thể dùng vài phút để hack số điện thoại của người khác. Nghe nói họ còn có thể dễ dàng khống chế hệ thống xe hơi, khiến cho bộ phận nào đó gặp sự cố và giết chết mục tiêu nữa.

Đối đầu với hacker như vậy Lâm Chính nên phòng bị. Nếu bọn họ nhanh chóng truyền đi thông tin Lâm Chính chính là thần y Lâm thì chắc chắn mọi kế hoạch của Dương Hoa sẽ bị đảo lộn. Tới khi đó việc tham gia đại hội sẽ gây bất lợi cho anh.

Ngoài ra nhà họ Lâm cũng sẽ là người đầu tiên nắm được thông tin này. Như vậy thì anh sẽ bị bạo lộ.

Đợi anh cứu được Tô Nhu ra rồi biến hình trước mặt cô ấy cũng chưa muộn. Như vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ tin.

Lâm Chính nghĩ vậy và bước tới. Rõ ràng đám hacker biết sự lợi hại của thần y Lâm nên ai cũng tái mặt, vô thức lùi lại.

Tên tóc mào gà rút ra một con dao kề vào cổ Tô Nhu. Đồng thời hai tên khác đứng sáp vào tạo thành một lớp rào cản và nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play