“Báo cảnh sát đi”, Trương Tinh Vũ gào lên Tô Nhu cũng không hề do dự. Cô lập tức lấy điện thoại ra. Cô vừa lấy ra thì người phụ nữ bên cạnh đã giằng mất và vứt xuống đất.

Bụp! Chiếc điện thoại nứt năm, sáu đường.

Tô Nhu co đồng tử. Lâm Chính cũng chau mày.

Cô gái kia lên tiếng: “Gọi cảnh sát sao? Ai dám?”

Thái độ của cô ta quá khoa trương. Ban ngày ban mặt thế này thì khác gì ức hiếp người khác?

“Cô…cô định làm gì? Thật quá đáng ghét! Các người rốt cuộc có giáo dục không thế?”, Trương Tinh Vũ bốc hỏa, vội kéo cửa xe chạy xuống và chỉ thẳng tay vào mặt cô gái kia.

Bà ta vừa dứt lời thì…

Bốp! Cô gái kia đã tát cho bà ta một bạt tai. Trương Tinh Vũ bàng hoàng, ôm mặt.

“Cô làm gì vậy?”, Tô Quảng cũng hết chịu nổi. Thấy mấy người kia cũng chỉ là đám loi choi nên ông ta không sợ, cứ thế lao tới trước mặt cô gái: “Cô đánh người?”

“Đánh người thì làm sao? Ông còn lầm bầm là bà đây cũng đập chết ông luôn đấy”, cô gái hung hăng đáp lại.

“Cô…cô thật quá đáng…Cô tưởng mình là ai? Hoàng đế chắc? Cô tưởng cô thích làm gì là làm à?”, Trương Tinh Vũ như muốn bốc khói, bà ta giậm chân, thật chỉ muốn liều mạng với cô gái kia.

“Hừ, mấy đứa nhà quê! Bà đây đúng là thái thượng hoàng đấy? Làm sao?”, cô gái vênh mặt.

“Cô….”, Trương Tinh Vũ cảm thấy kích động, mặt đỏ linh căng, tưởng như ngất đi được.

“Các vị, đừng quá đáng quá. Rõ ràng là các người đụng vào xe tôi, giờ lại bắt tôi đền tiền. Rồi còn làm hỏng điện thoại của tôi….các người vô lý quá. Tôi nói cho biết, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu”, Tô Nhu tức giận nói.

“Ồ? Vậy cô muốn thế nào?”

“Chúng ta tới đồn. Cảnh sát nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chúng tôi”, Tô Nhu hằm hằm tức giận.

“Được, vậy chúng ta đợi cảnh sát tới. Người đàn ông nhếch miệng cười: “Nhưng tới khi đó, số tiền mà cô phải bồi thường cho tôi không chỉ có từng này đâu. Tới khi đó sẽ là khuynh gia bại sản đấy”.

Tô Nhu cảm thấy ớn lạnh trước thái độ ngông cuồng của người đàn ông. Lẽ nào cô đang đụng độ phải một nhân vật có máu mặt nào đó?

Cô cũng định tỏ ra cứng rắn nhưng thấy thái độ vô lý của đối phương thì cô cũng hơi chột dạ.

“Được rồi, các vị, nếu đã có đủ tự tin như vậy thì chúng ta cứ đợi xem”, Lâm Chính cũng giận lắm. Thái độ ngạo mạn thế này anh cũng mới được thấy lần đầu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, đúng lúc hai bên đang đôi co thì xe cảnh sát tới.

Người cảnh sát nhìn xe, chau mày: “Không được đỗ xe quá lâu ở đây. Các người có biết là đường cao tốc rất nguy hiểm không?’

Tô Nhu, Trương Tinh Vũ thấy cảnh sát thì trở nên kích động.

“Anh cảnh sát, anh tới thật đúng lúc. Người này tông vào đuôi xe chúng tôi, còn lên mặt. Chúng tôi báo cảnh sát mà họ vứt điện thoại của chúng tôi xuống đất. Đúng là vô thiên vô pháp”, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo tay người cảnh sát.

Người cảnh sát lập tức hiểu ra tình hình. Anh ta bước tới quan sát tình hình rồi hỏi: “Mọi người muốn giải quyết cá nhân hay là đi theo quy trình?”

“Giải quyết cá nhân sao? Không thể nào. Nhất định họ phải bồi thường và xin lỗi”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Nói đúng. Bọn họ ức hiếp người quá đáng mà”, Tô Nhu cũng tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play