“Vẫn ổn ạ…có thời gian anh tới nơi em học thăm quan”.

“Được…có điều chắc là giai đoạn này anh sẽ bận lắm”, Lâm Chính nói với vẻ bất lực.

“Thầy Lâm”, lúc này lại có người kêu lên. Lâm Chính uống hết sữa, vội chạy vào trong phòng phẫu thuật.

Tần Ngưng nhìn theo bóng lưng anh…

Khó khăn lắm mới xử lý được xong chuyện của học viện. Đúng lúc này, Tô Nhu gọi điện tới. Lâm Chính vội vàng nghe máy.

“Anh đang ở đâu?”, Tô Nhu hỏi bằng vẻ lo lắng.

“Sao thế?”

“Hiện tại Giang Thành không được yên ổn cho lắm, hình như có phần tử khủng bố. Anh mau về đi, đừng long nhong bên ngoài nữa. Về ngay cho em”, Tô Nhu vội nói.

“Tô Nhu, đã không còn vấn đề gì nữa rồi”.

“Có hay không không phải anh nói là xong. Em và Tiểu Thiên vốn được Dương Hoa mời đi du lịch mà tới sân bay bị chặn lại. Tóm lại là anh mau về đi. Em đưa anh tới Bồ Thành né một thời gian, tiện thể thăm người thân”, Tô Nhu trầm giọng.

“Bồ Thành?”

Lâm Chính giật mình: “Em cũng tới Bồ Thành à?”

“Hả? Lâm Chính, “cũng” là sao cơ”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.

“À….không có gì…một người bạn của anh gần đây làm việc ở Bồ Thành nên anh đột nhiên có phản ứng như vậy…”, Lâm Chính vội vàng nói khéo.

“Vậy sao? Tóm lại là anh mau quay về đi”, Tô Nhu nói xong bèn tắt máy.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lái xe về nhà. Đương nhiên, cái gọi là nhà đối với anh mà nói đã không còn đúng nghĩa nữa rồi. Vì Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng không coi anh là con rể nữa.

Quả nhiên, vừa bước vào cửa thì Trương Tinh Vũ đã lạnh mặt, hừ giọng: “Tô Nhu, con kêu thằng này về đấy à?”

“Mẹ! Được rồi, mẹ bớt nói vài câu đi”.

“Bớt nói vài câu? Mẹ nói cho con biết, chồng của con chỉ có thể là chủ tịch Lâm thôi, những người khác đều không phải”.

“Lâm Chính giúp mẹ bao nhiêu lần như vậy mà mẹ không bao giờ nhớ tới sao?”, Tô Nhu tức giận nói.

Trương Tinh Vũ còn định nói gì đó nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra ở nhà họ Trương lần trước nên thôi. Tô Quảng liếc nhìn Lâm Chính. Ông ta không nói gì.

Lâm Chính nhìn bọn họ rồi đi thẳng về phía Tô Nhu: “Đang yên đang lành tại sao em lại đi Bồ Thành? Hay là đừng đi nữa!”

“Giang Thành giờ nguy hiểm như vậy, em phải đi tới đó lánh nạn”.

“Lánh nạn?”

“Anh không xem thời sự à? Học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện lớn rồi. Ai ai cũng biết. Đến cả giám đốc Mã cũng suýt chết đấy”.

“Vậy chẳng phải chỉ nhằm vào thần y Lâm thôi sao?”

“Đúng vậy, đúng là nhằm vào thần y Lâm và Dương Hoa. Nhưng giám đốc Mã cũng nói với em rồi, có khả năng đối phương sẽ ra tay cả với em nữa. Lấy em ra uy hiếp thần y Lâm. Trước đó anh ấy định đưa em và Tiểu Thiên đi, nhưng em đi không thành. Lúc này tình hình có vẻ đang hòa hoãn, còn không đi thì sẽ không kịp mất. Tiểu Thiên hôm nay cũng cùng ông nội đi ra ngoại thành rồi, chúng ta cũng nên tới Bồ Thành sống tạm vài ngày thôi”.

“Em bảo cả anh đi? Lẽ nào em cho rằng đối phương cũng sẽ lấy anh ra để uy hiếp thần y Lâm?”, Lâm Chính hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play