Nhốt thì nhốt. Người này bị nhốt trong cấm địa, không tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp nào đối với người khác nhưng một khi được thả ra thì có thể hủy diệt được cả Huyết Ma Tông. Vì thực lực của người này còn mạnh hơn cả tông chủ trước nữa. Nếu như không phải tông chủ trước dùng quỷ kế thì có lẽ không thể nào bắt được người này.
Bọn họ vội vàng chạy tới cấm địa, có lẽ là sợ Lâm Chính sẽ thả người này ra. Một khi người này được thả ra thì cả Huyết Ma Tông sẽ gặp họa lớn.
Thế là toàn bộ người của Huyết Ma Tông bao vây quanh cấm địa.
Ở bên trong…
Lâm Chính nhanh chóng đi tới địa điểm do Mã Hải đã gửi thông tin.
“Ai vậy?”, những đệ tử bên trong ý thức được việc có người lao vào bèn hét lên. Lâm Chính bặm môi, dùng chút sức lực cuối cùng phóng châm vào những kẻ này. Thế là cả đám bất động.
Anh lao về phía chúng và bắt đầu tìm kiếm. Cuối cùng anh cũng tìm được chìa khóa.
Chắc chắn đây là chìa khóa mở nhà lao. Lâm Chính lập tức lao tới một nhà giam với cánh cửa bằng đồng và nhét chìa khóa vào.
Rắc!
Rầm rầm! Cánh cửa từ từ được kéo lên. Anh vội lao vào trong, khóa cửa lại rồi lấy kiếm Vũ Tôn ra ghim vào mắt khóa.
Như vậy thì cánh cửa không thể nào được mở ra từ phía ngoài nữa và tạm thời anh cũng được an toàn.
Cánh cửa có thể bảo vệ anh nhưng đồng thời cũng sẽ giam anh ở lại đây. Lâm Chính đã hết cách rồi. Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy bất lực. Ai mà biết được thực lực của Huyết Ma Tông lại đáng sợ như thế.
“Vào trong xem kẻ địch của Huyết Ma Tông thế nào đã. Nếu có thể nhờ sự trợ giúp của người này rời khỏi Huyết Ma Tông thì cũng không tệ”.
Lâm Chính nghĩ thầm rồi châm kim lên cánh tay bị nát, ổn định vết thương. Anh đi vào trong dưới ánh đèn dầu yếu ớt.
Tại nhà giam bên trong cùng...Có một cột sắt được chôn chính giữa. Một người bị xích chặt ở đó.
Lâm Chính bàng hoàng.
Đó là một ông cụ với cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương. Tóc và răng đã rụng hết, hơi thở trở nên yếu ớt. Có lẽ ông ta sắp không qua khỏi.
Phản ứng đầu tiên của anh là tiến lại gần hơn, cẩn thận quan sát ông cụ. Anh chau chặt mày.
“Hả?”, có vẻ như ông cụ cũng cảm nhận được Lâm Chính nên yếu ớt ngẩng đầu lên và cố gắng mở đôi mắt đục ngàu của mình ra.
“Là một khuôn mặt lạ…hôm nay cậu được cử tới đưa cơm cho tôi à? Các người đã không cho tôi ăn nửa tháng rồi…Có điều không sao? Sau này không cần đưa tới nữa”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Rõ ràng là ông ta biết rõ tình hình của mình.
“Ông cụ, tôi không phải người của Huyết Ma Tông. Tôi giống ông, đều là kẻ địch của bọn họ”, Lâm Chính bước vào trong và nói.
Lúc này, ông cụ mở mắt to hơn nhiều. Ông ta nhìn Lâm Chính thế nhưng dù đã cố gắng thì cũng không ngẩng được đầu cao thêm bao nhiêu.
“Tay của cậu…hóa ra là vậy. Mắt tôi không ổn rồi. Già rồi”, ông cụ thở gấp.
Lâm Chính rút châm ra đâm lên người ông cụ. Thế nhưng châm không thể nào cắm được vào da ông ta.
“Hả?”, Lâm Chính kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT