“Trong đó… rất lợi hại! Rất lợi hại!”.

Khổng Thích Thiên la lên hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và ngạc nhiên, rõ ràng anh ta vẫn chưa hoàn hồn.

Nhìn thấy vậy, Nam Cầm và Joel đưa mắt nhìn nhau.

“Cậu Khổng, cậu không sao chứ? Người đâu, mau đưa cậu Khổng đi chữa trị!”, Ngũ trưởng lão vội hét lên.

“Vâng!”.

Người của Huyết Ma Tông ở cạnh vội vàng tiến tới dìu Khổng Thích Thiên.

“Không cần!”.

Bấy giờ Khổng Thích Thiên mới hoàn hồn, đẩy người bên cạnh ra.

“Cậu Khổng”, Ngũ trưởng lão ngạc nhiên.

“Chút vết thương này chẳng là gì, không cần lo lắng, tiếp theo tới ba người rồi”, Khổng Thích Thiên cắn răng, vẫn có chút không phục, định ngồi ở đây xem biểu hiện của ba người còn lại.

Ngũ trưởng lão biết ý định của anh ta, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không khuyên nữa.

“Lượt thứ hai đến ai?”, Joel hỏi.

“Để tôi”, Nam Cầm khẽ hít sâu một hơi, cất bước uyển chuyển đi vào bên trong.

Ầm ầm…

Cửa lại bị đóng, không ai nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng không cần phải xem tình hình của Nam Cầm nữa, bọn họ chỉ quan tâm một điều!

Cô ta có thể kiên trì bao lâu?

Nhìn Khổng Thích Thiên bị đánh thê thảm như vậy, bọn họ cũng có chút lo lắng cho hoàn cảnh của Nam Cầm.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Khổng Thích Thiên cũng hồi hộp chờ đợi.

Mãi cho tới mười lăm phút sau, Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài, Khổng Thích Thiên hơi rầu rĩ.

Anh ta biết ván cược này anh ta đã thua.

Mười lăm phút trôi qua, Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài.

16 phút!

17 phút!

18 phút!

Vẫn không thấy động tĩnh nào.

“Ngũ trưởng lão, vì sao cô Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài? Cô ấy không có bất trắc gì ở trong đó chứ?”, Khổng Thích Thiên hơi sốt ruột, vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi.

Rốt cuộc trong đó nguy hiểm thế nào, anh ta hiểu rất rõ.

Nhưng Ngũ trưởng lão lại lắc đầu.

“Yên tâm đi, nếu cô Nam Cầm muốn từ bỏ, cô ấy chỉ cần hét lên là được, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play