“Được! Được! Tốt lắm!”, Khổng Thích Thiên kích động nói.

Ngay cả mấy người Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng cũng không bình tĩnh được nữa. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

“Trái Tim Của Thần là cái gì?”, Lâm Chính mờ mịt, không kìm được hỏi.

“Thần y Lâm, anh chưa từng nghe nói tới Trái Tim Của Thần sao?”, Nam Cầm ngạc nhiên không thôi.

“Chưa từng nghe nói”, Lâm Chính thẳng thắn đáp.

“Anh… Đúng là kiến thức hạn hẹp! Trái Tim Của Thần là bảo bối của giáo hội nước Mễ, nghe nói lắp nó vào vị trí trái tim có thể làm sạch tâm linh của con người, tăng cường linh hồn con người, mang lại vô số lợi ích. Đương nhiên, quan trọng nhất là Trái Tim Của Thần có thể đỡ một lần tấn công chí mạng. Người có được Trái Tim Của Thần đạn bắn không chết, sét đánh không cháy! Vô cùng đáng sợ!”, Nam Cầm cười nói.

“Ồ? Còn có loại bảo bối như vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Trái Tim Của Thần này có nguyên lý gì?

Thật chẳng khác nào bùa hộ thân.

“Được rồi các vị, chúng ta đều đã lấy ra bảo bối quý giá nhất, tiếp theo sẽ là tên kia rồi”, Joel chuyển đường nhìn sang phía Lâm Chính.

Những người khác đồng loạt nhìn sang phía anh.

“Tôi không có gì để đặt cược, trên người chỉ có một chiếc điện thoại”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh đi vội vàng, trên người không mang theo thứ gì.

Joel cười nhạt, thản nhiên nói: “Kẻ chỉ biết chơi kim may vá như cậu cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn chúng tôi. Nếu đã như vậy, cậu hãy lấy thứ quý giá nhất của mình tham gia ván cược này đi!”.

“Thứ quý giá nhất của tôi?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

“Đúng, chính là mạng cậu!”, Joel cười lạnh lùng: “Nếu cậu thua thì để mạng lại đây là được!”.

“Cái gì?”, Khổng Thích Thiên ngạc nhiên.

Đám người Huyết Kiêu cũng ngạc nhiên.

“Cậu Joel, có cần phải làm đến mức đó không?”, Ngũ trưởng lão nhíu mày.

“Nhóc, nếu cậu không dám thì bây giờ cậu có thể cụp đuôi cút đi! Tôi nghĩ các vị của Huyết Ma Tông cũng không cần thiết mời một kẻ nhát gan, cậu thấy sao?”, Joel nhún vai, hờ hững nói.

“Tôi đồng ý với anh!”, Lâm Chính khẽ gật đầu: “Tôi cược mạng với anh”.

“Cái gì?”.

Không ít người kinh hãi la lên.

“Hay lắm, nhóc, xem như cậu cũng là một dũng sĩ!”, Joel cười lớn, vô cùng hài lòng.

Nhưng đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Vật cược lẽ ra nên bình đẳng, tôi đã lấy mạng ra cược thì hi vọng anh cũng sẽ lấy mạng ra cược!”.

Anh vừa dứt lời, nụ cười của Joel cứng đờ.

Câu nói của Lâm Chính khiến không ít người kinh ngạc.

Nhưng mọi người cũng biết ý của Lâm Chính.

Nếu Joel bức ép Lâm Chính lấy mạng ra cược, đương nhiên Lâm Chính sẽ không ngồi im đợi chết.

“Nhưng tôi đã lấy Trái Tim của Thần ra đánh cược!”, Joel dường như không chấp nhận, nhún vai nói.

“Nói vậy là anh sợ rồi?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play