“Ông đoán xem”, cốc chủ điềm đạm hỏi.

Phong Thanh Vũ tái mặt, đương nhiên là ông ta không đoán ra. Thế nhưng Lâm Chính dường như biết được điều gì đó bèn nói bằng giọng khàn khàn: “Sư huynh cả bà đã bị bà hại chết rồi phải không?”

“Không phải sư huynh của tôi luôn muốn lấy tôi, kết hợp với tôi sao? Giờ tôi đã biến điều đó thành hiện thực rồi. Tôi đâu có lỗi gì với ông ấy đâu”, cốc chủ mỉm cười.

Khuôn mặt trắng bệch, quỷ dị của bà tà trông thật ghê rợn. Có thể giết chết và nuốt người thân yêu của mình như thế thì cốc chủ này đã không còn là người nữa rồi. Trên đời này, còn chuyện gì mà bà ta không dám làm chứ?

“Súc sinh! Không! Bà còn không bằng cả súc sinh”, Phong Thanh Vũ bặm môi, chửi rủa.

“Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ thản nhiên nói.

Phong Thanh Vũ vô thức lùi lại phía sau. Một kẻ có thể giết chết Khổ Nữ Tình dễ dàng như vậy thì rõ ràng là bọn họ không thể đối phó được.

Lúc này, chắc chỉ có giao quả Thiên Tinh ra thì mới có đường sống mà thôi. Thế nhưng cốc chủ tàn nhẫn thế kia, tới người của mình mà bà ta còn ăn thịt thì dù có đưa quả Thiên Tinh cho bà ta, cũng chưa chắc giữ được mạng…

Phong Thanh Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc này, lâm Chính đột nhiên đưa tay ra nhận lấy quả Thiên Tinh.

“Đệ tử…”, Phong Thanh Vũ giật mình.

Một giây sau, Lâm Chính siết quả Thiên Tinh trong tay và giơ cao qua đỉnh đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người xung quanh tỏ ra nghi ngờ. Cốc chủ dừng bước…

“Cậu định làm gì?”, bà ta hỏi.

“Bà còn tới gần thì tôi đành phải tiêu hủy quả Thiên Tinh này thôi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Tiêu hủy nó thì các người cũng chết. Tôi chỉ bị mất một qua Thiên Tinh, còn các người thì mất mạng. Như vậy có đáng không?”, cốc chủ lắc đầu.

“Cốc chủ, mọi người đều là người thông minh, hà tất phải giả tạo như vậy. Quả này là thứ để cứu mạng bà. Nếu như tôi tiêu hủy nó, thì bà cũng chết”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ đanh mắt.

“Tôi đã biết chuyện bà đi tìm thiếu nữ khắp cả nước rồi. Bà đang thu thập bọn họ cùng với quả Thiên Tinh làm thuốc, sử dụng cấm pháp để ổn định sức mạnh trong cơ thể. Nếu như không có quả Thiên Tinh thì bà không thể củng cố được sức mạnh của mình, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết lúc nào không hay. Thời gian thì cũng còn ít thôi, nên trong thời gian ngắn bà không thể nào tìm được quả Thiên Tinh khác đâu. Thế nên nếu tôi tiêu hủy quả này thì cũng đồng nghĩa với việc giết chết bà. Tôi nói không sai chứ?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Cốc chủ hai mắt tối sầm. Bà ta cũng biết không thể giấu được nữa bèn hét lớn: “Cậu muốn thế nào?”

“Rất đơn giản”, Lâm Chính nói: “Quỳ xuống trước cho tôi”

Quỳ sao? Đúng là đại sỉ nhục. Nhất là đối với một cốc chủ như bà ta. Và trước mặt biết bao đệ tử của Hồng Nhan Cốc như thế này.

Vậy thì sao bà ta có thể quỳ được? Bà ta tự nhận mình là tiên, là thần trong mắt đám đệ tử này, vậy mà giờ Lâm Chính bắt bà ta quỳ xuống.

Cốc chủ hiểu rằng, Lâm Chính chẳng qua là muốn để đám đệ tử bớt ảo tưởng về cốc chủ của mình mà thôi. Anh muốn nói cho họ biết, bà ta không phải là thần mà là người. Và cũng sẽ sợ chết. Cũng chẳng phải thứ gì cao cả.

Đây không phải là yêu cầu mà Lâm Chính nhất thời nghĩ ra. Yêu cầu này thật sự làm khó người khác. Dù là bất kỳ ai thì cũng đều tỏ ra do dự mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play