Lâm Chính cũng chau chặt mày. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng dùng khí ngự châm, đâm vào hai cánh tay để làm dịu đi vết thương.

Khổ Tình Nữ ở bên ngoài thấy vậy thì hừ giọng: “Sát khí mạnh quá, người nào? Đến đây làm gì?”

“Tới lấy đồ”, một giọng nói thản nhiên vang lên. Ngay sau đó là nhiều bóng hình bay vào. Tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc. Đi đầu chính là cốc chủ.

Đám người Phong Thanh Vũ thấy vậy thì cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ tới nhanh như vậy sao?

“Xong rồi, lần này xong đời thật rồi…”, Phong Thanh vũ lầm bầm.

Sắc mặt của Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên. Theo như phán đoán của Phong Thanh Vũ, cốc chủ ít nhất phải hai ngày nữa mới tới. Không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy.

Ting ting….Lúc này điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Nhược Nam.

Thế nhưng anh không đọc, thế là bỏ lỡ mất cơ hội rời đi tốt nhất.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu cũng ở đây à?”, cốc chủ hồng Nhan Cốc khẽ đáp xuống, nhìn anh chăm chăm.

Đôi mắt đó ánh lên màu đỏ máu quỷ dị. Nhìn đôi mắt là Lâm Chính biết, gần đây cốc chủ đã dùng không ít người để luyện công.

“Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng thôi”, Phong Thanh Vũ trầm giọng.

“Từ khi nào mà đạo hoàng Phong Thanh Vũ lại trở nên đàng hoàng thế? Đúng là nực cười”, cốc chủ lắc đầu, ngước nhìn Khổ Tình Nữ: “Quả Thiên Tinh đâu?”

“Sao? Cô bé cũng tới vì quả Thiên Tinh à?”, Khổ Tình Nữ cười lạnh.

“Cô bé?”, cốc chủ chau mày. Nói về tuổi thì có lẽ bà ta không hề nhỏ hơn Khổ Tình Nữ.

“Hừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Các người tới núi Chung Thân đều là vì quả Thiên Tinh của tôi cả. Chỉ đáng tiếc, các người công cốc rồi. Tôi sẽ không giao cho bất kỳ ai trong các người đâu. Cút hết đi cho tôi. Đừng ép bà đây phải khai sát giới”, Khổ Tình Nữ tức giận, sát khí hằm hằm.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề sợ hãi. Bà ta chỉ nhìn chăm chăm Khổ Tình Nữ một lúc rồi đi tới.

“Bà định làm gì?”, Khổ Tình Nữ tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi.

“Đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ nói giọng khàn khàn.

“Xem ra bà không nghe rõ lời tôi nói nhỉ”, Khổ Tình Nữ hừ giọng: “Nếu còn không cút thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn đấy”.

“Tàn nhẫn sao? Như thế này à?”, cốc chủ đột nhiên hành động, cơ thể hóa thành một làn khí màu đỏ, lao về phía Khổ Tình Nữ.

“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ tái mặt. Bà ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đám khí tức kia đụng trúng.

Rầm..Cả người bà ta bay bật ra sau, co giật vài cái. Miệng thì ứa máu. Thế nhưng bà ta mặc kệ, chỉ vội vàng bò dậy.

“Khốn nạn!”, Khổ Tình Nữ gào lên.

Cốc chủ cũng không chần chừ, chỉ lập tức lao lên.

Vụt! Tốc độ của bà ta cực nhanh. Quần áo của bà ta cũng biến thành màu đỏ máu.

Lâm Chính thấy vậy bèn chau mày, qua qua nói: “Thầy mau đi lấy quả Thiên Tinh”.

Phong Thanh Vũ bừng tỉnh, lao về phía Khổ Tình Viên.

Khinh công của Phong Thanh Vũ là mạnh nhất. Giờ cốc chủ và Khổ Tình Nữ đang đấu nhau, ông ta đi đoạt lấy quả Thiên Tinh là thích hợp nhất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play