“Tiền bối, có vẻ tôi phải lặp lại lần nữa, tôi là một bác sĩ, trong kiến thức mà tôi học có cả dưỡng thân và mỹ nhan. Loại đan dược và nước thuốc liên quan tới dung nhan tôi có rất nhiều”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Vậy thì mau đưa cho tôi! Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!”, Khổ Tình Nữ sáng mắt, vội nói.

Nhìn thấy bà ta có dáng vẻ như vậy, trong lòng Lâm Chính có chút tò mò.

Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà có thể khiến một người phụ nữ si ngốc đợi chờ mấy chục năm, hồng nhan bạc tóc, si tâm không hối? Thậm chí còn muốn trở nên xinh đẹp hơn, hoàn hảo hơn…

“Tiền bối muốn có thuốc này? Được, xin hãy lấy quả Thiên Tinh ra đổi!”, Lâm Chính nói.

Đây là vật cược của Lâm Chính.

Nào ngờ Khổ Tình Nữ vừa nghe vậy đã biến sắc, bỗng nhiên trở nên im lặng, sắc mặt thay đổi liên tục, khản giọng nói: “Không thể đổi quả Thiên Tinh, những thứ khác cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”.

“Vì sao không thể đổi quả Thiên Tinh?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Bớt dong dài, tôi nói rồi không thể đổi là không thể đổi. Nếu cậu đồng ý cho tôi thì ra cái giá khác. Nếu cậu không đồng ý thì cút đi, tôi không có thời gian để lãng phí với các người”, Khổ Tình Nữ nổi giận.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.

Anh không ngờ Khổ Tình Nữ lại xem trọng quả Thiên Tinh như vậy.

Đây rốt cuộc là vì sao?

Lâm Chính khó hiểu vô cùng.

“Xem ra là không thể thương lượng. Đồ đệ, hay là chúng ta đi trước đi!”, Phong Thanh Vũ ra hiệu cho Lâm Chính, nói anh rời đi.

Dù sao bọn họ cũng đã giao đấu với Khổ Tình Nữ, đã có hiểu biết về thực lực của Khổ Tình Nữ, lấy cứng chọi cứng chắc chắn sẽ chịu thiệt.

“Thầy biết cây Thiên Tinh ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đồ đệ ngốc, bọn ta đều bị mụ điên đó khống chế một cách dễ dàng, con còn định làm gì? Mụ điên này có thực lực không tầm thường, đừng làm bậy, chúng ta rời khỏi đây trước, tính kế lâu dài!”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói khẽ.

“Nhưng chúng ta không có thời gian nữa!”, ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị lạnh lùng: “Đến lúc này rồi, dù có thế nào tôi cũng phải thử xem!”.

“Con…”.

Phong Thanh Vũ nổi giận, vẫn định nói gì đó.

Nhưng Lâm Chính đã bước tới trước.

“Ồ?”, Khổ Tình Nữ khẽ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn anh.

“Cậu muốn làm gì?”.

“Xin tiền bối cho tôi quả Thiên Tinh!”, Lâm Chính nói một cách lạnh lùng, ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Khổ Tình Nữ sửng sốt, sau đó bật cười.

“Thú vị! Thú vị! Một thằng nhóc như cậu cũng dám khiêu khích trước mặt tôi, đúng là thú vị! Được! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội! Cậu chỉ cần đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ cho cậu quả Thiên Tinh, thế nào?”.

“Thật sao?”, Lâm Chính nghiêm nghị hỏi.

“Bà già này chưa từng nuốt lời!”.

“Được!”.

Ánh mắt Lâm Chính lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên kéo túi châm ở thắt lưng ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play