Đám đông đổ rạp ra, Lâm Chính thọc tay xuống đất, múc lên một tảng đá lớn ném mạnh về phía đám đệ tử của Phiêu Nhai Các…

Tảng đá giống như quả núi nhỏ đập thẳng xuống đám đệ tử.

“Á”, bọn họ hét lên, thục mạng bỏ chạy. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Tảng đá mà rơi xuống, ít nhất có một nửa số người bị thành thịt băm.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì cả tảng đá đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Lâm Chính quay qua nhìn thì phát hiện ra Trang Bộ Phàm đã ra tay. Không biết từ lúc nào mà ông ta đã lao vào giữa đám đệ tử, một tay giơ lên đẩy cả tảng đá. Ông ta nhìn Lâm Chính chăm chăm.

“Nghịch tử, cậu quá ngông cuồng. Hôm nay tôi không chỉ giúp nhà họ Trang xử lý chuyện này mà ngay cả bố cậu, anh trai cậu cũng đều bị bắt và phải bị trừng trị. Không chừa một ai”.

“Nói vậy tức là hôm nay phải giết tôi đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt.

“Phải thì sao? Cậu hại chết Tô trưởng lão. Dù hôm nay cậu có giao Kim Ô Đan ra thì cũng phải chết”, Trang Bộ Phàm gầm lên, tay ông ta đẩy mạnh.

Cả tảng đá bay về phía Lâm Chính. Lâm Chính đấm nát tảng đá.

Trang Bộ Phàm hét lớn: “Giét chết Tần Minh cho tôi, bằng mọi giá!’

Tiếng hét vang lên, người của sơn trang Huyết Kiếm đồng loạt rút kiếm ra.

“Giết!”, những thanh kiếm sắc nhọn lao tới. Người của Phiêu Nhai Các cũng đồng loạt lao lên.

“Được, nếu đã vậy thì hôm nay tôi đành sát giới vậy”, Lâm Chính đáp lại. Anh lấy châm ra đâm vào hai cánh tay, đồng thời kích hoạt Lạc Linh Huyết lên cấp độ cao nhất. Cơ thể anh không khác gì một khối đồng, lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.

Keng! Keng…Tiếng kim loại vang lên. Những thanh kiếm sắc bén chém xuống cơ thể Lâm Chính nhưng không thể nào găm được vào người anh.

Lâm Chính đấm bay đám người nhà họ Trang, khiến bọn họ không khác gì một đống bầy nhầy, người thì chết người thì ngất, không ai có thể cầm cự nổi quá hai chiêu…

“Đại nhân, đánh nhau rồi, giờ chúng ta làm thế nào? Có nên giúp đỡ gì không?”, người của Huyết Ma Tông thấy vậy bèn thận trọng hỏi Huyết Kiêu.

“Giúp gì mà giúp. Ngồi quan sát chúng nó đấu nhau không sướng hơn sao? Xen vào làm cái gì?”, Huyết Kiêu hừ giọng.

“Vậy…lẽ nào đại nhân không có hứng thú với Kim Ô Đan?”, người bên cạnh bèn hỏi.

“Kim Ô Đan? Tôi mà không có hứng thú thì tôi tới sơn trang Huyết Kiếm làm gì. Thế nhưng với tình hình hiện tại, cứ ngồi im quan sát sẽ tốt hơn”.

“Đại nhân đang lo lắng điều gì ạ?”

Huyết Kiêu nghe thấy vậy bèn trầm giọng; “Tôi luôn cảm thấy cái tên Tần Minh này có vấn đề…”

“Có vấn đề? Ý của đại nhân là…”, đám đông tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tôi không thể nói rõ ra được nhưng chúng ta đừng tùy tiện ra tay là được…tôi lo…đám người Trang Bộ Phàm không phải là đối thủ của cậu ta”, Huyết Kiêu khẽ nói.

“Không thể nào?”, đám đông bật cười. Mặc dù Tần Minh sở hữu Tiên Thiên Cương Khu nhưng dù gì Trang Bộ Phàm cũng là gia chủ nhà họ Trang. Thực lực của ông ta không hề tầm thường. Hơn nữa đây lại là địa bàn của họ, sao có thể không đấu nổi một người chứ?

Chẳng ai tin. Thực tế cũng đã chứng minh như vậy. Trang Bộ Phàm bước tới: “Thiên Cương Bắc Đẩu Kiếm Trận”.

“Mở!”, nhà họ Trang đồng loạt tản ra, lấy Lâm Chính làm trung tâm, họ bắt đầu tạo thành một hình vuông. Mỗi một mặt của hình vuông đều có tám thanh kiếm, tất cất đều phát ra khí tức dày đặc, kiếm khí sắc bén, khí lưu cuồn cuộn. Dù là người hay vật mà chỉ cần tiếp xúc thôi thì cũng bị nát ngay. Bọn họ giống như bốn cái miệng hút máu, muốn nuốt gọn Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play