Thế nhưng Tần Minh chỉ lắc đầu.

“Bố, nếu hôm nay con không tới cứu thì mọi người sẽ thế nào?”, Tần Minh hỏi ngược lại.

“Con muốn nói gì?”, Trang Thạch chất vấn.

“Nhà họ Trang đã không coi chúng ta ra gì nữa rồi. Dù con có đánh bại Trang Mặc Long thì Trang Thái Thanh cũng vẫn đứng về phía anh ta. Điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ dù chúng ta có nỗ lực như thế nào thì bọn họ cũng không nhận con. Nếu đã vậy thì con nên dứt khoát sẽ tốt hơn. Bố nói cho con biết Kim Ô Đan đang ở đâu? Những chuyện còn lại con sẽ tự sắp xếp”, Tần Minh đứng dậy, nghiêm túc nói.

Trang Thạch do dự. Ông ta và Trương Nam Phi nhìn nhau. Họ đều cảm nhận được sự lo lắng của đối phương.

Thế nhưng bọn họ cũng hiểu ý của Tần Minh. Cuối cùng họ đã lựa chọn thỏa hiệp.

“Tần Minh, con muốn Kim Ô Đan phải không? Được, chúng ta sẽ giúp con”.

Hai người đồng loạt lên tiếng, trông vô cùng kiên định.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Trang đã cho dựng một võ đài thi đấu ngoài trời. Họ bận rộn đầu tắt mặt tối

Quan khách cũng lũ lượt kéo vào. Hiện trường thiết kế cả ngàn chỗ ngồi.

Hoành tráng! Chẳng trách vào được sơn trang phải xếp hàng. Người nhiều thế này đương nhiên là không chứa hết được. Chỗ nào cũng được giăng đèn kết hoa, vui vẻ náo nức.

Tần Minh cũng chính là Lâm Chính sớm đã có mặt. Anh tìm một vị trí và ngồi xuống. Anh quan sát đám người ra vào.

Bởi vì Tần Minh đã đi khỏi nhà họ Trang từ lâu thế nên người của sơn trang Huyết Kiếm không biết mặt cậu ta nhiều.

Thi đấu tuyển rể sẽ bắt đầu lúc chính giờ sáng. Đương nhiên mở đầu của buổi tỉ thí thì sẽ là vài nhân vật cắc ké cọ xát, mua vui, thể hiện chút võ vẽ.

Lâm Chính đương nhiên không có hứng thú. Anh lấy điện thoại ra nhìn giờ. Còn nửa tiếng nữa thì buổi thi đấu mới bắt đầu.

Khách khứa đã bắt đầu ngồi vào vị trí. Rất nhiều người nhà họ Trang cũng bắt đầu rục rịch.

“Này, Tần Minh, cậu còn ngồi đó làm gì? Còn không mau tiếp đón khách khứa đi. Không biết giờ đang thiếu người à”, lúc này có vài người chạy tới. Dẫn đầu là một người đàn ông, người này quát lên với Lâm Chính.

Lâm Chính ngẩng đầu, anh nhận ra người này.

Mặc dù lần đầu tiên anh tới sơn trang Huyết Kiếm, thế nhưng lúc đi thì anh đã tìm hiểu thông tin về nơi đây thông qua Mã Hải và Tần Minh “thật”.

Tất cả những người này anh đều từng nhìn qua ảnh. Người đứng trước mặt này chính là em trai của Trang Mặc Long – Trang Mặc Hổ.

Hôm qua anh trai gặp uất ức nên Trang Mặc Hổ sẽ không để yên cho Tần Minh. Huống hồ, Tần Minh lại là con riêng, không có danh phận gì ở nhà họ Trang nên đương nhiên anh ta coi thường rồi.

“Điều này có liên quan gì tới tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Đương nhiên là anh không đồng ý.

Trang Mặc Hổ tức giận: “Cậu nói cái gì? Cậu không coi nhà họ Trang là nhà à? Được, vậy phiền cậu cút ngay cho. Cút ra khỏi sơn trang, ở đây không có chỗ cho cậu”.

Lâm Chính chau mày, liếc nhìn Trang Mặc Hổ và suy nghĩ. Sau đó anh vẫn đứng dậy, định đi tiếp đón khách khứa. Vì Kim Ô Đan, chịu khó nhẫn nhịn vậy. Nếu bị đuổi ra khỏi sơn trang thì chẳng phải là công cốc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play