Vèo!

Đợi khi người đàn ông đeo mặt nạ bay ra xa, ngã trước mặt Tần Minh, hắn đã không còn ra hình người, thảm không nỡ nhìn.

Nhưng, không ai cảm thấy Lâm Chính đã thắng.

Ngay cả Tô Nhu cũng vậy.

Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh máu tanh này.

Còn Tần Minh thì cười thành tiếng.

“Thần y Lâm ơi là thần y Lâm, tôi nên nói anh thông minh hay là nên nói anh ngu xuẩn đây? Anh đã biết con chó tôi nuôi có đặc tính gì, anh còn dám đánh hắn như vậy. Anh cảm thấy lát nữa anh bị hắn giết sẽ còn toàn thây sao?”, Tần Minh cười lớn.

Theo tiếng cười của cậu ta, người đàn ông đeo mặt nạ nằm trên đất lại ngọ nguậy.

Vết thương trên người hắn lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng chưa hoàn toàn lành lặn. Đợi đến khi chức năng cơ thể khôi phục đủ để vận hành, hắn lại chậm rãi bò dậy.

Hắn hoạt động gân cốt, đôi mắt dưới lớp mặt nạ như giễu cợt nhìn Lâm Chính.

Dường như hắn khinh thường mọi thủ đoạn của Lâm Chính.

“Rốt cuộc cậu là ai?”.

Lâm Chính không vội ra tay, mà lấy một hộp thuốc trong túi ra, đốt một điếu, bình tĩnh hỏi.

“Bây giờ mà thần y Lâm còn tâm trạng đi quan tâm chuyện này? Tôi thấy anh nên nghĩ xem làm sao để đối phó với con chó mà tôi nuôi đi thì hơn”, Tần Minh mỉm cười nói.

“Đối phó? Có gì mà phải đối phó? Không phải tôi đã đối phó xong rồi sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Đừng nói cậu thật sự cho rằng danh hiệu thần y Lâm của tôi chỉ là hư danh đấy chứ?”.

“Ồ?”.

Tần Minh ngạc nhiên, cảm giác có gì đó không đúng.

Đột nhiên!

Cơ thể người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt co giật không theo quy luật, giống như bị điện giật vậy.

Chuyện này là sao?

“Mày sao vậy?”, Tần Minh lập tức hỏi.

Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không trả lời cậu ta, ngược lại đột nhiên la lớn.

“A!”.

Phụt một tiếng, hắn điên cuồng co giật, trong khe hở của mặt nạ có nhiều bong bóng nổi lên…

“A… Chuyện gì thế?”.

Tần Minh hoàn toàn ngây ngốc, cảm thấy căng thẳng.

Cậu ta hét lên với Lâm Chính: “Anh đã làm cái gì?”.

“Người này vốn chỉ dùng thuốc để tăng tốc độ tái sinh cho tế bào trong cơ thể, thay đổi cách vận hành của khí mạch và đan điền. Mặc dù hắn có được cái gọi là “cơ thể bất tử” trong thời gian ngắn, nhưng không thể thay đổi tổn thương của bản thân. Đợi dược hiệu qua đi, hắn vẫn phải chết. Tôi không làm gì cả, chỉ giúp hắn giải trừ dược hiệu sớm hơn mà thôi!”.

Lâm Chính đi tới, thản nhiên nói.

“Giải trừ dược hiệu?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play