Ngược lại, người của Hồng Nhan Cốc rất hả hê khi nhìn những người này tự đâm đầu vào lưới.
Nhưng đúng lúc này.
Vù!
Một cơn gió đen lướt qua, lập tức luồn vào giữa vách sắt, sau đó lại luồn ra.
Rầm!
Vách sắt khép lại, phát ra tiếng động đinh tai.
Hồng Nhan Cốc cũng phải rung chuyển.
Triệu Nguyệt còn chưa xông vào, liền va phải vách sắt, ngã chúi xuống đất.
Người của Đông Hoàng Giáo cũng khựng lại.
“Hả?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vội vàng nhìn vào giữa vách sắt.
Vách sắt đã khép lại.
Nhưng… không nhìn thấy máu tươi chảy ra.
Không đúng!
Chắc chắn thần y Lâm vẫn còn sống!
Chắc chắn có liên quan đến cơn gió vừa rồi!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc âm trầm nhìn ra ngoài cốc.
Chỉ thấy trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài cốc xuất hiện hai bóng người.
Một người trong số đó chính là Lâm Chính.
Người còn lại là một ông lão mặc trường bào màu đen.
Chính là Phong Thanh Vũ!
“Cái gì? Sư phụ!”.
Lâm Nhược Nam ở trong cốc nhìn thấy bóng dáng kia, lập tức há hốc miệng nhìn.
“Phong Thanh Vũ?”.
“Chuyện này là sao? Một thời gian trước người này đến gây sự, chẳng phải đã bị chúng ta xử quyết rồi sao?”.
“Tại sao ông ta vẫn còn sống chứ?”.
Rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất chính là Lâm Chính.
Anh ngồi dưới đất thở hổn hển, mồ hôi trên trán to như hạt đậu rơi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Thanh Vũ ở phía trước.
“Chuyện… chuyện này là sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Đồ đệ ngốc, sư phụ con được gọi là Đạo Hoàng, lẽ nào không biết thuật trộm long tráo phụng sao? Cái đầu người được gửi về cho con trước đó là giả đấy! Sao sư phụ có thể bị người của Hồng Nhan Cốc giết dễ dàng như vậy chứ? Ha ha ha…”, Phong Thanh Vũ cười lớn.
“Nhưng… tôi thấy cái đầu đó không có dấu vết ngụy tạo mà. Tôi cũng biết thuật dịch dung, chiếc đầu đó không hề dùng thuật dịch dung, sao lại…”, Lâm Chính ngập ngừng một lát, rồi nói ra nghi vấn trong lòng, nhưng không biết diễn đạt kiểu gì cho phải.
Phong Thanh Vũ cười lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT