Mũi tên vẫn dày đặc, nhưng không thể xuyên qua người Lâm Chính được.
“Đi!”.
Lâm Chính gầm lên.
“Vâng!”.
Mọi người hoàn hồn, cắm đầu xông ra ngoài.
“Nguyên Tinh, đi!”.
Lâm Chính lại hét lên với Nguyên Tinh đang chặn hậu.
Nguyên Tinh lập tức quay đầu.
Nhưng người của Hồng Nhan Cốc sao có thể để ông ta đi như vậy được?
“Muốn đi sao? Đừng hòng!”.
“Giết!”.
Tứ đại thiên vương tiếp tục truy kích.
Nguyên Tinh bất đắc dĩ phải đánh trả, không thể thoát thân.
“Hừ, thần y Lâm, hôm nay các cậu nhất định phải chết ở đây!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gầm thét, sau đó bỗng tung người nhảy lên, bất chấp việc bản thân đang bị thương, nhảy lên vách sắt bên phải, sau đó thọc hai cánh tay về phía vách sắt, xuyên thủng cả nó, rồi lại gầm rú, dùng sức để đẩy nhanh tốc độ khép lại của vách sắt.
Rầm rầm…
Tốc độ di chuyển của vách sắt tăng lên gấp đôi.
Mọi người chỉ còn 10 giây.
Nhưng tốc độ này không đủ để tất cả mọi người rút đi.
“Hỏng rồi!”.
“Thần Quân, mau đi thôi!”.
“Mặc kệ chúng tôi! Đi đi!”.
Mọi người nhìn vách sắt đang lại gần, biết mình không thể thoát được, chỉ đành hét lên với Lâm Chính.
Nguyên Tinh cũng dừng lại.
Bởi vì tứ đại thiên vương đã rút lui.
Bọn họ không thể chết cùng Nguyên Tinh được.
Dù sao lúc này cả đám Nguyên Tinh đã nằm trong phạm vi nghiền nát của vách sắt.
Nguyên Tinh ngước mắt lên nhìn, giờ phút này, ông ta cũng không biết nên làm thế nào…
Muốn chạy… cũng không còn kịp nữa.
Ngoan ngoãn chờ chết thôi.
Giờ phút này, ngoài việc từ bỏ, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng đúng khoảnh khắc vách sắt sắp ập tới…
Bộp!
Một âm thanh trầm đục lại vang lên.
Sau đó mặt đất rung lên.
Tất cả người của Hồng Nhan Cốc đều nghiêng ngả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT