Hoa Huyền hoang mang. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy điều gì đó bèn vội vàng lùi lại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất.

“Chuyện gì vậy?”, cốc chủ trầm giọng.

Những đệ tử khác cũng đồng loạt nhìn theo. Ai cũng tái mặt. Có người còn hét cả lên. Những vết thương trên người Lâm Chính đang được hồi phục với tốc độ chóng mặt.

Những vết gãy trước đó cũng dần liền lại. Da thịt bị rách cũng được vá lại. Tất cả chỉ chưa tới mười giây, các vết thương trên người anh đã đều biến mất, đến cả vết sẹo cũng không còn nhìn thấy.

Nếu như không phải quần áo của anh vẫn rách nguyên xi thì đám đông còn tưởng rằng thời gian vừa bị đảo ngược. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại, ai cũng run bắn cả lên.

Nếu gọi những chiêu thức vừa rồi của cốc chủ là pháp thuật.

Vậy…Thủ đoạn của Lâm Chính lúc này gọi là gì?

“Mùi nước Thoát Thai Hoàn Cốt nồng quá. Hóa ra là vậy. Thứ nước đó đã gia tăng sức mạnh cho cậu, khiến những vết thương trên người cậu nhanh chóng hồi phục, có đúng không?”, cốc chủ nhắm mắt, hít mũi.

“Bà nói đúng một nửa”.

“Ồ, nó còn mang lại lợi ích gì cho cậu nữa vậy?”, cốc chủ bèn hỏi.

“Không phải là bà đã biết rồi sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.

“Tôi đã biết rồi?”, cốc chủ tỏ vẻ nghi ngờ: “Ý của cậu là gì?”

“Bà nhìn hai tay của bà đi”.

Cốc chủ chau mày, lập tức ý thức được điều gì đó bèn vội vàng giơ hai tay lên. Lúc này bà ta mới phát hiện ra hai tay mình đã bắt đầu mục rữa.

“Nước Thoát Thai Hoàn Cốc có tác dụng cải thiện thể chất của người thường. Nếu người bình thường không thể chịu được sự cải thiện này thì sẽ chết trong hồ nước đó. Chỉ có thiên tài mới đi qua được. Sau đó thể chất được cải thiện, biến thành người bất phàm. Tôi hấp thụ nước hồ, khiến thể chất đạt tới mức hoàn thiện cao nhất. Tay của bà không hấp thụ được nên đã bị mục rữa rồi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cái gì?”, cốc chủ không dám tin.

“Có thể sức mạnh của tôi không bằng bà, tốc độ cũng vậy nhưng bà lại không đỡ nổi một chưởng của tôi. Hay nói chính xác hơn, sức công phá của tôi mạnh hơn sức mạnh của bà nhiều”. Lâm Chính chắp tay sau lưng, đi về phía cốc chủ, đôi mắt anh ánh lên vẻ hung hãn.

“Giờ bà có thể nói cho tôi biết một thần tiên như bà định đối phó với tôi như thế nào chưa?”, nói xong, Lâm Chính gầm lên và lao về phía cốc chủ.

Cốc chủ tái mặt, vội vàng đưa tay ra đỡ.

Rầm rầm…Hai bên tiếp tục giao đấu.

Về tốc độ và sức mạnh thì đúng là cốc chủ chiếm ưu thế. Thế nhưng hai người đấu tầm 20 hồi thì anh lại đánh bay cốc chủ. Cốc chủ không thể phản công lại. Bởi vì hai cánh tay của bà ta đã biến thành màu đen kịt. Chúng bắt đầu hoại tử và mất đi cảm giác…

Bà ta vội vàng lùi lại, nhìn chăm chăm hai cánh tay của mình. Những đệ tử khác cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Cốc chủ, điều này…”, tất cả đều nuốt nước bọt, không biết phải nói gì.

Lâm Chính đứng thẳng người, hét lớn: “Cốc chủ, không phải bà là thần tiên sao? Tại sao hay tay lại thành ra thế kia? Tại sao bà lại bị thương? Không phải bà nói chúng tôi chỉ là người phàm còn bà là tiên à? Giờ thì xem ra chúng ta có gì khác nhau đâu”.

“Tôi thấy, bà thực ra cũng giống tôi mà thôi. Thần tiên căn bản không tồn tại. Bà cũng chẳng phải thần tiên gì. Chẳng qua là lừa gạt người khác mà thôi”, câu nói này khiến sự tín ngưỡng của các đệ tử còn lại lập tức bị sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play