“Tôi ác độc? E là không bằng cậu nhỉ? Mùi máu tanh trên người cậu ít nhất phải dung hòa huyết khí tràn ra từ hơn một vạn người chết mới có mùi như thế. Điều này đủ để chứng minh cậu đã giết hơn vạn người, vả lại cậu còn dùng thi thể của họ để luyện công, có đúng không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lên tiếng.

“Ha ha, bà nhầm rồi! Tôi không giết nhiều người như vậy, mà là Hồng Nhan Cốc các người đã giết hơn một vạn người”, Lâm Chính thản nhiên cười nói.

“Cậu có ý gì?”.

“Các người còn không rõ mùi máu tanh trên người tôi là từ đâu ra sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

Hoa Huyền ở bên này nhíu mày, khẽ giọng kêu lên: “Chẳng lẽ… là đến từ hồ Thoát Thai Hoán Cốt?”.

“Không sai! Đây là mùi máu tanh tỏa ra từ trong nướcThoát Thai Hoán Cốt”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hồng Nhan Cốc các người vì chiêu mộ đệ tử thiên tài mà ép những cô gái đó vào nước Thoát Thai Hoán Cốt. Cơ thể bọn họ không chịu được dược tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt, mười người thì hết chín người chết thảm trong đó. Những năm qua, người chết trong hồ Thoát Thai Hoán Cốt đã vượt trên vạn người, máu của bọn họ đã dung hòa với nước hồ. Bây giờ tôi hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt, đương nhiên trên người sẽ có mùi máu của bọn họ!”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều run rẩy, không thể tin nổi.

“Cậu đã hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt?”, nơi đáy mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lóe lên tia lạnh lẽo: “Vậy là nước thánh của cốc chúng tôi… bị cậu hủy rồi?”.

“Thứ tôi muốn hủy không chỉ có nước thánh của bà!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Người phàm ngu xuẩn không biết điều! Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cậu trước rồi tính sau!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã thực sự nổi giận, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Ầm!

Xung quanh Lâm Chính thoáng chốc bị một luồng khí ý cuồng bạo phủ lấp.

Đá, kiến trúc, cây to xung quanh đều bị hủy hoại.

Toàn bộ điện Hồng Nhan nổ tan tành, hóa thành phế tích.

Nhưng…

Lâm Chính vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không suy suyển, không hề hấn gì.

“Cái gì?”, đệ tử Hồng Nhan Cốc đều biến sắc.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không khỏi nhíu mày chặt hơn.

“Sao hả? Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ đến thế?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Xem ra sau khi cậu có được nước Thoát Thai Hoán Cốt của tôi, thực lực của cậu đã trở nên không tầm thường! Cũng được, tôi sẽ thể hiện chút bản lĩnh vậy, nếu không, cậu lại xem thường tôi mất!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, đột nhiên vung tay lên lần nữa, chạm vào không trung.

Vù!

Ngón tay bà ta phóng ra một chùm sáng màu xanh lam, vọt thẳng lên mây xanh, đồng thời lan rộng trong nháy mắt.

Từ đầu tới cuối chỉ có ba bốn giây, một quả cầu năng lượng màu xanh lam khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Khí tức hủy diệt ác liệt và sức phá hoại lan tỏa, dao động xung quanh quả cầu năng lượng màu xanh lam.

Bọn họ đưa mắt nhìn lại, không ai không kinh hãi, cảm thấy bàng hoàng.

Lâm Chính cũng không khỏi nhìn chăm chú.

“Thần y Lâm!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hét gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play