“Ranh con… Không tồi! Rất không tồi! Không ngờ con khốn kia lại có thể dạy ra người có thực lực như cô! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Chỉ là cô không giết tôi… e rằng không dễ như vậy! Ha ha ha ha…”, quái nhân nhếch miệng cười, răng dính đầy máu.

“Hừ! Loại chuột nhắt đợi chết, xem tôi lấy đầu ông xuống!”.

Thánh Nữ quát lên, giậm chân xông tới, định tấn công lần nữa.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói to rõ hùng hồn truyền tới phía này.

“Đồ đệ mau lùi lại! Người đó để ta giết!”.

Giọng nói đó vang lên, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều run rẩy, nhìn về phía người nói.

“Là cốc chủ?”.

Thánh Nữ ngước mắt, kêu lên.

“Cái gì? Cốc chủ đến rồi sao?”.

“Cốc chủ!”.

“Bái kiến cốc chủ!”.

“Đệ tử bái kiến cốc chủ!”.

“Bái kiến cốc chủ!”.

Mọi người đều quỳ một gối xuống, quỳ bái theo hướng phát ra tiếng nói, mỗi người đều vô cùng thành kính.

Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.

“Sư muội?”.

Quái nhân dừng tay, nhìn chằm chằm hướng tiếng nói, đôi mắt dưới đầu tóc bù xù tràn ngập thù hận và lửa giận.

Hướng giọng nói tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó một người phụ nữ toàn thân tỏa ra ánh sáng bay tới.

Người phụ nữ tóc bạc, nhưng vẻ ngoài lại không thấy già, một thân áo trắng, đạp trên hư không, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, thần kỳ đến mức khiến người ta kinh ngạc tán thán.

Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nhìn bóng người đó, trong mắt đầy vẻ thành kính, vô cùng kích động, có người không ngừng quỳ lạy, giống như nhìn thấy thần tiên sống.

Bà ta đứng giữa không trung trên một ngọn núi, từ trên cao nhìn xuống quái nhân.

“Sư huynh, đã lâu không gặp!”.

“Phải, không ngờ mấy năm không gặp được bà, bà càng lúc càng trẻ, còn tôi lại đầy vẻ phong trần, vô cùng già nua”, quái nhân cười nói, trong giọng nói đầy sự cảm khái.

“Ông biết nó chứng tỏ điều gì không? Chứng tỏ quyết định của tôi năm xưa là đúng đắn. Ông chung quy chỉ là một người phàm! Còn tôi… đã chạm đến ngưỡng cửa đại đạo, tôi sẽ hóa thành tiên!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc kiêu ngạo nói.

“Hóa thành tiên?”, quái nhân liên tục cười nhạt: “Sư muội, bà đã bị ma chướng rồi! Trên đời này vốn dĩ không tồn tại thần tiên! Bà cũng giống như tôi, đều chỉ là người bình thường! Bà cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, đừng tự lừa mình dối người nữa!”.

“Người phàm vô tri, đúng là khiến người ta nực cười”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lắc đầu.

“Bà vẫn cố chấp như vậy! Ha ha, cũng không biết bà tu luyện được bản lĩnh đầy người như vậy đã hại chết bao nhiêu người! Chắc chắn là không ít nhỉ?”.

“Sư huynh! Nếu ông đã ra ngoài thì chúng ta chấm dứt chuyện này đi. Tôi sẽ đích thân kết liễu tính mạng của ông, sau đó lập một bia mộ cho ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.

“Sao? Bà không định ăn tôi?”, quái nhân cười hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play