Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở cuối con đường nhỏ là một người lấm lem bùn đất, nhìn rất nhếch nhác.

“Tôi còn nhớ cậu! Chẳng phải cậu đã chạy thoát rồi sao? Tại sao còn dám đến đây? Xem ra cậu đã quyết tâm muốn chết trong tay tôi”, người kia bình thản nói. .

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Ánh trăng rọi lên khuôn mặt của hai người, có thể nhìn ra được hai người này chính là Lâm Chính và quái nhân.

“Tôi muốn nói chuyện với ông”, Lâm Chính nói.

“Đáng tiếc tôi lại thích nói chuyện với người chết hơn. Cậu hãy chết trước đi rồi nói”, quái nhân quát lên rồi xông tới, một tay hóa thành vuốt, chộp về phía lồng ngực Lâm Chính.

Vừa ra tay đã là sát chiêu!

Hoàn toàn muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết!

Nhưng Lâm Chính không hề hoảng hốt mà nói luôn: “Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc!”.

“Tôi biết, Hồng Nhan Cốc trước giờ không nhận đàn ông, nhưng vậy thì sao chứ? Tuy cậu không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hồng Nhan Cốc! Bất cứ người nào có liên quan đến Hồng Nhan Cốc đều nên giết!”, quái nhân gầm lên, vẻ mặt đầy hung dữ và nanh ác.

Nhưng đúng khoảnh khắc ông ta sắp lại gần, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Cho dù là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc thì ông cũng giết sao?”.

Quái nhân lập tức khựng lại.

Ánh mắt lạnh lùng dưới mái tóc rũ rượi quan sát Lâm Chính với vẻ đầy nghi hoặc.

“Cậu nói gì cơ?”.

“Tôi nói là cho dù là kẻ thù của Hồng Nhan Cốc thì ông cũng giết sao?”, Lâm Chính mỉm cười: “Tôi nhìn ra được ông cực kỳ căm hận Hồng Nhan Cốc, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tôi nghĩ chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện với nhau thì hơn, ông thấy sao?”.

“Hừ, cậu nói là kẻ thù thì là kẻ thù sao? Đừng coi tôi là đồ ngốc! Tuy tôi lôi thôi lề mề, nhưng không ngu ngốc!”.

“Nếu ông không tin lời tôi nói, thì bây giờ có thể đến lối vào cấm địa mà xem. Tôi bị người của Hồng Nhan Cốc truy sát nên mới trốn vào đây, chắc chắn lúc này lối vào cấm địa đang có đầy người của Hồng Nhan Cốc. Bọn họ không dám xông vào cấm địa, nên ôm cây đợi thỏ ở lối vào. Ông ra đó xem là sẽ biết tôi nói thật hay giả”, Lâm Chính nói.

Quái nhân nghe thấy thế liền đanh mắt nhìn Lâm Chính, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Tại sao cậu lại gây thù chuốc oán với Hồng Nhan Cốc?”.

“Hồng Nhan Cốc muốn cưỡng chế bắt vợ và em tôi vào cốc, bị tôi từ chối nên xảy ra mâu thuẫn, gây thù chuốc oán, tôi đã giết mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc. Tôi sợ sau này bọn họ sẽ trả thù nên định ra tay trước, thế nên mới trà trộn vào Hồng Nhan Cốc để tìm cơ hội. Không ngờ sự việc bại lộ, tôi bị truy sát, rơi vào cảnh này…”, Lâm Chính kể qua loa.

Cũng không biết quái nhân có tin không.

“Hừ, người của Hồng Nhan Cốc bá đạo tàn nhẫn như vậy đấy, đúng là một lũ đàn bà vong ơn phụ nghĩa không tim không phổi. Chuyện gì mà họ chẳng làm được, như cậu là cái thá gì chứ?”, quái nhân lạnh lùng đáp.

“Ồ, vậy ông và Hồng Nhan Cốc có thù oán gì vậy?”, Lâm Chính nhân cơ hội hỏi.

Nhưng quái nhân lại biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng: “Liên quan gì đến cậu?”.

“Tôi đến đây là muốn hợp tác với ông đối phó Hồng Nhan Cốc, nếu ông không thẳng thắn tin tưởng, thì chúng ta còn hợp tác kiểu gì đây?”, Lâm Chính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play