Sau đó…

Rắc!

Đầu cô ta bị đánh nát, ngã xuống tử vong.

Người rừng vung bàn tay dính đầy máu, tiếp tục đánh về phía các đệ tử Hồng Nhan Cốc.

“Không!”.

Đệ tử thấy mình không tránh được, hét lên một tiếng. Cô ta rút kiếm ở thắt lưng ra đâm về phía người rừng, mang ý định đánh trả.

Nhưng, một tiếng “keng” to rõ vang lên.

Kiếm trong tay nữ đệ tử đó đâm thẳng vào ngực của người rừng lại không thể tiến sâu thêm da thịt ông ta nửa phần, không thể làm bị thương người rừng chút nào…

“Kim cương bất hoại?”.

Nữ đệ tử đó la lên.

Một giây sau, cô ta cảm thấy trong tầm nhìn của mình đất trời xoay chuyển. Cả người như bay lên, đợi đến khi ánh nhìn tập trung lại lần nữa mới nhìn thấy một cơ thể quen thuộc.

Chỉ là cơ thể đó… không có đầu!

“Đó không phải… cơ thể của mình sao?”.

Nữ đệ tử đó lẩm bẩm, tầm nhìn càng lúc càng tối lại, cuối cùng sinh mệnh tiêu tan.

Hóa ra đầu cô ta đã bị người rừng xé xuống, cầm trong tay.

Những người còn lại đã sợ đến mức ba hồn bảy phách sắp tan biến.

Trong chớp mắt, ba đệ tử đã chết thảm!

Hơn nữa, người kia còn không dùng đến bao nhiêu sức lực!

Đáng sợ đến mức nào!

Bọn họ không thể là đối thủ của ông ta! Dù có dốc hết sức cũng chỉ có một con đường chết!

“Làm sao đây? Làm sao đây?”.

“Sư tỷ, em không muốn chết!”.

“Cứu em, sư tỷ, cứu em…”.

Các cô gái khóc lóc.

Ngay cả Hồng Du trông có vẻ kiên cường bá đạo cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, khóc lớn tiếng.

Sự tuyệt vọng và bất lực bao trùm lấy bọn họ!

Bọn họ khóc lóc nhìn người rừng đi đến, chỉ đành nhắm mắt lại, đợi cái chết giáng xuống.

Người rừng đưa tay lên, chuẩn bị giết chết Ngưng Hương ở trước mặt ông ta.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Dừng tay!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play