Đám đông không thể nào chấp nhận được. Thế nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt. Lâm Anh Hùng cũng siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Anh ta thừa nhận vừa rồi đã đánh giá thấp đối phương. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa muộn. Đã đến lúc giết Lâm Chính rồi. Lâm Anh Hùng hít một hơi thật sâu, lặng lẽ gật đầu và bước về phía trước.

Nhưng đúng lúc này có tiếng nói vang vọng cả không gian: “Ai? Dám động vào người của nhà họ Lâm?”

“Để lại mạng đi”.

“Giết!”, dứt lời, vô số bóng hình nhảy ra, di chuyển tới bên cạnh Lâm Anh Hùng. Nhìn đã thấy ghê gớm.

Tất cả những người vừa có mặt, thực lực kém nhất cũng tầm cỡ nguyên lão nên sao có thể nói là không khủng khiếp cho được.

Nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy thật. Bọn họ tới cứu viện cho Lâm Anh Hùng mà. Nếu đội quân cứu viện cũng tầm thường thì khác gì tới nộp mạng.

“Chú Phương tới rồi!”

“Dì Huyền cũng tới hả!”

“Cao thủ của nhà họ Lâm tới cả rồi”.

“Kẻ này hôm nay có mọc cánh cũng không thoát được đâu. Ha ha…”

Nhà họ Lâm mừng lắm. Lâm Anh Hùng khẽ chau mày, tỏ vẻ không vui: “Mọi người tới làm gì vậy?”

“Anh Hùng, gia tộc đã có quy định, thực lực của cậu không được tự ý thi triển. Chúng tôi tới hộ tống cậu tới ngọc tuyền. Còn về người này cứ giao cho chúng tôi”, chú Phương đi đầu hừ giọng.

“Sao cơ? Mọi người cảm thấy tôi không thể giết chết được người này sao?”

. Bạn đang đọc truyện tại ⩶ Tr𝐔𝐦truy ện﹒vn ⩶

“Anh Hùng, chúng tôi không có ý đó. Nhưng đây là mệnh lệnh của gia chủ, không ai dám cãi lại. Mong cậu hãy lên đường, đừng chậm trễ thêm nữa”, chú Phương lại nói.

Lâm Anh Hùng mặt tối sầm. Đúng lúc này, Lâm Chính cũng lên tiếng: “Hà tất phải như vậy? Lâm Anh Hùng có để lộ thực lực hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại hội hết. Bởi vì dù anh ta có tham gia đại hội thì cũng không đấu lại được tôi đâu”

“Anh nói cái gì?”, Lâm Anh Hùng đanh mắt.

“Lẽ nào không phải sao? Tốc độ anh không bằng, sức mạnh cũng không bằng. Tôi thấy thiên phú của anh càng không bằng tôi. Hơn nữa tôi hỏi anh, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ý của anh là gì?”

“Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, khi chưa bằng tuổi anh thì tôi đã có thể đối phó với anh rồi. Đợi tới lúc tôi bằng tuổi anh thì giết anh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”, Lâm Chính lại nói.

Lâm Anh Hùng không thể hiện biểu cảm gì nhưng khẽ siết nắm đấm. Câu nói của Lâm Chính ghim thẳng vào trái tim anh ta. Câu tiếp theo của anh khiến cho cả nhà họ Lâm đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Ngoài ra, trước đây tôi cũng là người nhà họ Lâm, nhưng giờ thì không phải nữa rồi”, nói xong, Lâm Chính nhảy về phía xa và bỏ đi.

“Đừng hòng bỏ chạy”.

“Đứng lại”, nhà họ Lâm đồng loạt đuổi theo. Thế nhưng Lâm Chính đã thi triển Du Long Thiên Khung nên ngay cả Lâm Anh Hùng cũng không thể đuổi kịp. Bọn họ đành trơ mắt nhìn anh biến mất.

“Đáng ghét”.

“Người này rốt cuộc là ai vậy?”

“Nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”

Người nhà họ Lâm tức giận chửi bới. Thế nhưng tầng lớp cấp cao của nhà họ Lâm như chú Phương chỉ tối sầm mặt. So với sự tấn công của Lâm Chính thì câu nói của anh càng có sức sát thương cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play