Lâm Thích tức giận: “Cậu tưởng rằng lần này cũng giống như lần cậu xông vào cấm địa nhà họ Lâm sao? Dám láo à? Hôm nay chúng tôi sẽ khiến cậu một đi không trở lại luôn”.
Nói xong, anh ta phất tay “Bắt sống cậu ta cho tôi”.
Vụt…vụt…Người nhà họ Lâm phía sau anh ta lao lên. Đám người này điên cuồng tấn công Lâm Chính. Có lẽ tất cả họ đều nằm trong đội quân tinh nhuệ của nhà họ Lâm.
Thế nhưng đúng lúc này…
Vụt! Người đeo mặt nạ trước mặt đột nhiên biến mất.
“Cái gì?”, Lâm Diệp, Lâm Thích kinh ngạc. Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì đối phương đã đứng ngay trước mặt họ.
“Không hay rồi”.
“Cẩn thận! Tránh ra!”
Không kịp nữa rồi! Rầm rầm! Cả hai đều bị đấm thẳng vào ngực, bay bật ra phía sau, nôn ra máu.
Tốc độ này thật quá khủng khiếp. Lâm Ngạo đứng bên cạnh phải sững sờ. Lâm Chính liếc nhìn ông ta. Anh không nói gì, chỉ sải bước đi về phía chiếc kiệu.
Mục đích của anh là Lâm Anh Hùng.
Lâm Diệp và Lâm Thích ôm ngực, chật vật đứng dậy. Bọn họ đau tới mức run người. Cú đấm có vẻ đã khiến họ bị nứt xương.
Hai người bọn họ cũng được coi là cao thủ võ lâm, vậy mà bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy thật là điều không thể tin.
“Dừng tay! Đừng hòng nghĩ tới việc tới gần cái kiệu”, Lâm Thích cảm thấy không cam tâm bèn lao tới.
Những người khác nhà họ Lâm cũng quay đầu lại tấn công Lâm Chính. Thế nhưng tốc độ của bọn họ nào nhanh bằng anh được. Lúc họ chạy tới thì Lâm Chính đã đứng ngay trước chiếc kiệu rồi.
“Mọi người tránh ra đi”, tiếng nói nhàn nhạt từ bên trong chiếc kiệu vọng ra.
Người nhà họ Lâm giật mình.
Bùm! Chiếc kiệu đột nhiên nổ tung.
Một luồng sức mạnh bùng nổ khiến cây cối xung quanh đổ rạp. Ngay sau đó một người đàn ông mặc áo bào màu ngọc với mái tóc trắng dài xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính.
Người đàn ông vẫn ngồi nguyên trên chiếc kiệu nhắm chặt mắt, khuôn mặt sắc nét trông vô cùng tuấn tú và mang đậm vẻ công tử thời cổ.
Lâm Chính lạnh lùng hừ giọng: “Anh! Chính là Lâm Anh Hùng đúng không?”
“Đã biết tên của tôi thì tại sao còn đến nộp mạng thế?”, Lâm Anh Hùng vẫn không hề mở mắt.
Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không thích đấu võ mồm, bởi vì anh biết là bản thân không thể nào thắng được. Đối với kẻ có võ, võ mồm chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
“Giờ anh muốn quỳ xuống tự kết liễu đời mình hay là muốn tôi ra tay?”, Lâm Anh Hùng lại lên tiếng. Anh ta vẫn không hề mở mắt.
“Anh ra tay đi”, Lâm Chính chỉ nói đúng bốn từ.
Dứt lời, đám đông run rẩy.
“Haizz”, lúc này, Lâm Anh Hùng khẽ thở dài.
Phản ứng của anh ta rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy. Đồng thời anh ta cũng đứng dậy, mở mắt ra. Lần này Lâm Chính có thể thấy rõ mắt anh ta có màu xanh nước biển.
“Đại nhân Lâm Anh Hùng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT