“Đối với nhà họ Lâm ta thì đây đúng là chuyện mừng! Dù sao như vậy cũng bớt một mối họa!”.

“Cũng không đến mức là họa, nếu nhà họ Lâm ta dốc hết toàn lực thì cần gì phải sợ thần y Lâm chứ? Huống hồ nhà họ Lâm ta cũng muốn lôi kéo được người này, chỉ là anh ta cứng đầu ngoan cố, giết đi cũng được”.

Người nhà họ Lâm xì xào bàn tán, ai nấy đều vô cùng kích động.

Cảnh tượng giao chiến cực kỳ kịch liệt, hầu hết đồ đạc trong phòng làm việc đã bị đập nát tan tành, cả bức tường cũng lung lay muốn sập. Cũng may đây là tầng thượng, không đến mức khiến cả tòa nhà sụp đổ, nếu không cả tòa nhà Dương Hoa sẽ gặp nguy hiểm mất.

Cứ như vậy hơn bốn phút thì Lâm Chính dừng lại.

Anh thở phì phò, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, cả người đã có chút đứng không vững.

Về phần Phong Thanh Vũ, vẻ mặt ông ta đầy bình thản, lặng lẽ nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia dữ tợn.

“Cậu thua rồi!”, ông ta bình tĩnh nói: “Không ngờ thể lực của cậu lại kém như vậy, mới có một lúc mà cậu đã hết hơi rồi… Tôi có chút nghi ngờ, không biết thực lực của cậu đáng sợ như vậy có phải là nhờ dược vật hay không?”.

“Dược vật?”, Lâm Chính lắc đầu, vừa thở dốc vừa đáp: “Ông nghĩ nhiều rồi, thể lực của tôi không bị hao tổn chỉ vì mấy quyền mấy cước này, thực ra lúc này không phải là tôi thua, mà là ông thua!”.

“Hử?”.

Phong Thanh Vũ không khỏi sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.

Nhưng đúng lúc này, ông ta bỗng ý thức được sự bất ổn, vội nhìn xung quanh.

Chỉ thấy hầu hết các bức tường xung quanh đã bị phá hoại, trần nhà cũng không còn, thậm chí còn thể nhìn thấy cảnh sắc trên trời từ phòng làm việc.

Trống trải như vậy, nhưng không biết tại sao, ông ta lại có cảm giác khó thở.

Dường như bây giờ ông ta đã bị nhốt vào trong một chiếc lồng.

“Hỏng rồi!”.

Phong Thanh Vũ bỗng kinh hãi kêu lên, sau đó phản ứng lại.

“Phong Thanh Vũ, ông không chạy được đâu!”.

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó chậm rãi giơ lòng bàn tay lên.

Các đầu ngón tay anh tỏa ra rất nhiều khí thể như sợi chỉ.

Những khí thể này lan ra xung quanh như thiếu nữ rải hoa, dường như đang nối liền gì đó.

“Đó là gì vậy?”.

Người nhà họ Lâm cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lâm Hằng Chí cũng đanh mắt nhìn.

Cho đến khi anh ta nhận ra một vật trước mắt.

“Mau nhìn đằng trước kìa!”, Lâm Hằng Chí kêu lên.

Lúc này mọi người mới phát hiện ở một nơi chưa đến 10cm trước mặt xuất hiện một luồng ánh sáng nhỏ bé.

Đó là châm bạc!

“Lẽ nào…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play